Cô vợ của sĩ quan - Chương 335
Cập nhật lúc: 2024-09-20 15:06:10
Lượt xem: 22
Người trong nhà cùng đưa đầu nhìn về phía cửa sân, Trân Trân lên tiếng lẩm bẩm một câu: "Ai lại gõ cửa lúc này vậy?"
"Anh đi xem một chút." Thị Hoài Minh để đũa xuống đứng dậy, đi ra ngoài sân mở cửa.
Mở cửa ra nhìn thấy đứng ở phía ngoài là một người phụ nữ và một bé trai mười mấy tuổi.
Đều là người trong đại viện, tất nhiên không xa lạ gì.
Thị Hoài Minh muốn lên tiếng chào hỏi, nhưng còn chưa mở miệng, người phụ nữ kia đã mở miệng nói trước: "Thủ trưởng Thị, muộn như vậy tới quấy rầy anh thật sự là quá ngại, nhưng hôm nay nếu như tôi không đến thì tôi kìm nén không được!"
Không biết đây là chuyện gì xảy ra, Thị Hoài Minh khách khí nói: "Có việc thì vào nói đi."
Người phụ nữ không vào, đứng ở sau lưng con trai chị ta, hai tay khoác lên trên vai thằng bé, nhìn Thị Hoài Minh nói: "Tôi không vào, anh bảo con gái anh ra đây nói chuyện, hỏi con bé xem thế nào đi đã."
Đan Tuệ đã ở trong phòng nhìn thấy Lưu Tiểu Quân ngoài cổng.
Cô bé nghĩ thầm Lưu Tiểu Quân này thật là một tên nhát chết, gặp chút chuyện chỉ biết mét người lớn, còn để người lớn tìm tới nhà.
Trân Trân và Chung Mẫn Phân cũng đều nghe thấy lời người phụ nữ kia nói.
Trân Trân nhìn về phía Đan Tuệ hỏi: "Sao vậy con?"
Đan Tuệ còn chưa lên tiếng, liền nghe được Thị Hoài Minh ngoài sân gọi cô bé: "Tuệ Tuệ, con ra đây một chút."
Đan Tuệ đành phải thả đũa trong tay xuống, hít một hơi mới đứng dậy đi ra bên ngoài.
Trân Trân và Chung Mẫn Phân tất nhiên cũng không ngồi nữa, đứng dậy cùng cô bé ra ngoài.
Người đã đi hết rồi, mấy đứa nhỏ Đan Đồng và Hưng Vũ càng ngồi không yên, cũng thả thìa trong tay xuống chạy theo.
Người đều tới cửa sân hết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/co-vo-cua-si-quan/chuong-335.html.]
Mẹ Lưu nhìn thấy Đan Tuệ, mở miệng liền nói: "Tự cháu nói đi, cháu ở trường học đã làm gì Tiểu Quân nhà tôi?"
Đan Tuệ không trả lời, nhìn mẹ Lưu hỏi lại: "Sao cô không hỏi xem Lưu Tiểu Quân nhà cô đã làm cái gì?"
Mẹ Lưu vội vàng đáp lại, "Vậy cháu nói xem Tiểu Quân nhà tôi đã làm cái gì."
Đan Tuệ không khách khí, "Cậu ta bắt nạt học, cháu dạy dỗ cậu ta thì thế nào?"
Mẹ Lưu: "Hay lắm, vậy cháu nói xem Tiểu Quân nhà tôi bắt nạt bạn học thế nào, nó bắt nạt bạn học thế nào, cháu dạy dỗ nó thế nào! Cháu giội một chậu nước lên đầu nó khiến nó bị cảm luôn đây này!"
Mới vừa nói xong, Lưu Tiểu Quân đồng thời hắt hơi một cái, hít mũi một cái.
Đan Tuệ cũng tức giận không kém: "Cháu mặc kệ cậu ta bắt nạt ai, cháu chính là không thể nhìn người khác bắt nạt người khác được! Cháu chính là muốn dạy dỗ cậu ta! Dựa vào cái gì cậu ta có thể bắt nạt người khác? Người khác không thể dạy dỗ cậu ta?"
Ngữ khí của mẹ Lưu càng nóng nảy hơn, "Lúc nó lau cửa không cẩn thận hất chút nước lên trên mặt Hà Tử Ngôn, đáng để cháu giội nó một chậu nước lên đầu hay sao? Hôm nay nếu như cháu không xin lỗi Tiểu Quân nhà tôi thì cháu phải chịu trách nhiệm!"
Đan Tuệ và mẹ Lưu cãi qua cãi lại mấy câu, Trân Trân Thị Hoài Minh và Chung Mẫn Phân đã nghe hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này cả nhà A Văn và chị dâu Trần, Trình Trần nghe tiếng cũng đều ra sân chạy đến xem thử.
Tiếng nói của Đan Tuệ càng cao hơn, "Cái gì gọi là không cẩn thận? Cậu ta rõ ràng chính là cố ý! Cậu ta lấy nước giặt khăn bẩn hất vào trong mắt Hà Tử Ngôn, lúc tan học ánh mắt của anh ấy vẫn còn đỏ!"
Mẹ Lưu bị chẹn họng một chút, nhìn Lưu Tiểu Quân, lại nhìn về phía Đan Tuệ.
Khí thế của chị ta vẫn hùng hồn: "Cố ý thì thế nào? Thành phần nhà họ Hà như thế, hất chút nước lên trên mặt nó thì thế nào? Cháu che chở nó như vậy, cháu là lập trường gì?"
Chị ta thốt ra lời này, tất cả người lớn có mặt ở đây đều nhìn chị ta, yên lặng hít vào một hơi.
Chỉ cần liên lụy đến lập trường, chỉ cần thượng cương thượng tuyến, sự việc lập tức trở nên nhạy cảm, không đơn giản nữa.
Không để Đan Tuệ lại đáp lại nữa, Trân Trân vội vàng kéo Đan Tuệ một cái, cười lên tiếng nói: "Trẻ con không hiểu chuyện, cãi nhau ầm ĩ đều là chuyện rất bình thường, bọn nó biết cái gì chứ? Cách ủy hội đều nói, phải có thái độ khoan dung với gia đình của người phạm sai lầm, cho bọn họ cơ hội tiến bộ. Hà Tử Nhiên và Hà Tử Ngôn cũng có thể giáo dục tốt, chỉ cần biểu hiện tốt thì đều sẽ được khen ngợi, cũng không nói không cho bọn nhỏ chơi với bọn chúng, ngược lại còn phải giúp bọn chúng tiến bộ. Tuệ Tuệ nhà tôi ấy à, tính tình là hơi nóng nảy chút, chị yên tâm, chúng tôi sẽ dạy dỗ nó thật tốt."
Trân Trân nói chuyện dịu dàng, cười cũng dịu dàng.