Cô vợ của sĩ quan - Chương 339
Cập nhật lúc: 2024-09-20 15:12:00
Lượt xem: 33
Trân Trân xoay cổ thả lỏng gân cốt: "Em vừa mới học không rành lắm, nếu không chắc chắn em lợi hại hơn anh."
Thị Hoài Minh: "Ừm, em lợi hại nhất."
Thị Đan Linh ngồi bên cạnh thực sự không nhịn được nữa.
Cô ấy nhìn Trân Trân và Thị Hoài Minh nói: "Mọi người còn như vậy nữa, răng cháu sẽ rụng mất."
Trân Trân cười, cũng không cảm thấy ngại.
Không nói chuyện với Thị Hoài Minh nữa, cô lại nhìn Thị Đan Linh hỏi: "Sắp nghỉ rồi, Linh Linh, chuyện sắp xếp thực tập của cháu như thế nào?"
Thị Đan Linh tới là vì nói chuyện này.
Cô ấy mím môi, nụ cười trên mặt cũng nhạt đi, nhìn Trân Trân và Thị Hoài Minh nói: "Trường học nói lùi phân công lại, bảo bọn cháu tham gia nhóm trị liệu lưu động trước, đến một huyện thành vùng núi, tiếp nhận tái giáo dục bần nông và trung nông."
Thực ra cho dù bây giờ phân công chính thức, hầu hết mọi người cũng bị phân tới nông thôn hoặc nông trường.
Nghe xong, Trân Trân nhìn Thị Hoài Minh.
Chạm mắt với Thị Hoài Minh, cô lại nhìn Thị Đan Linh nói: "Hay là nhờ chú ba cháu xem thử, tìm một công việc ở tỉnh cho cháu, cháu đừng đi tham gia đội trị liệu lưu động nữa."
Thị Đan Linh cúi đầu hít sâu một hơi.
Sau đó lại nhìn Trân Trân, lắc đầu nói: "Không tham gia đội trị liệu lưu động thì không có tư cách phân công. Trường đại học của cháu cũng không thể thi lý thuyết thôi được, cháu vẫn muốn đợi xem sẽ phân tới cương vị gì."
Cô ấy biết năng lực của chú ba Thị Hoài Minh của cô ấy, có thể tìm cho cô một công việc giúp cô ở lại tỉnh.
Không vào được đơn vị cơ quan chính nhưng vẫn có thể vào những nơi như công xưởng, cửa hàng.
Mà trong lòng cô ấy không muốn như vậy.
Mà tất cả mong muốn này cũng đều bắt nguồn từ sự bất cam và mất mát trong lòng.
Ban đầu, cô ấy cố gắng thi vào đại học như thế, năm đầu tiên thi trượt, đã thất vọng rất lâu, thế là năm thứ hai càng cố gắng ôn tập gấp đôi. Mặc kệ người khác đang làm gì, cô ấy đều đang nghiêm túc cố gắng học bài giải đề.
Lần thứ hai đậu vào như ý nguyện, vào cái ngày cầm được giấy thông báo trúng tuyển, cô ấy vui c.h.ế.t mất.
Cô ấy đã thành sinh viên duy nhất của đại đội Bạch Vân, trở thành niềm kiêu ngạo của tất cả mọi người trong thôn.
Vốn dĩ cuộc sống tương lai trong tưởng tượng của cô ấy là sau khi vào đại học, nỗ lực nghiêm túc học tập hơn nữa, tranh thủ lúc tốt nghiệp được phân công một công việc tốt. Đợi cô ấy có tiền đồ, cũng đón cha mẹ tới bên cạnh, cho họ hưởng phúc.
Nhưng hiện thực là cô ấy đến trường chỉ học một học kỳ, sau đó hoàn toàn khác với tưởng tượng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/co-vo-cua-si-quan/chuong-339.html.]
Thân là sinh viên, sứ mệnh của họ không còn là học tập mà biến thành cái khác.
Vào năm hoàn thành sứ mệnh đó, cô ấy thu dọn gói gắm về nhà, trong lòng đã nén biết bao ấm ức.
Về tới nông thôn, sống cuộc sống ngày trước, trong hai năm qua, ngày càng cảm thấy cuộc sống đại học giống như một giấc mơ.
Năm nay nhập học về lại trường, vẫn cảm thấy ngỡ ngàng và ngập tràn thất vọng.
Cuộc sống đại học mà cô ấy khao khát cứ kết thúc qua loa như vậy.
Nỗi mong mỏi duy nhất còn lại chính là phân việc làm sau tốt nghiệp.
Trân Trân và Thị Hoài Minh có thể hiểu tâm trạng của cô ấy, dĩ nhiên cũng tôn trọng quyết định của cô ấy.
Bây giờ, ngay lúc này, cũng không ai biết lựa chọn thế nào mới đúng, chỉ có thể cùng mọi người lội về phía trước.
Rốt cuộc là giẫm trúng đá hay là sẽ giẫm trúng lưỡi dao, đều không ai biết được.
Đối với Thị Đan Linh mà nói, bây giờ, trong trường học cũng không có chuyện cần thiết gì.
Cho nên buổi tối cô ấy không về, ở lại ngủ một đêm.
Lúc tắm xong chuẩn bị đi ngủ, cô ấy do dự một lúc rồi xuống lầu, gõ cửa phòng của Trân Trân, ló đầu vào nhìn Thị Hoài Minh cười rồi hỏi: "Chú ba, có thể cho cháu mượn thím ba một đêm không?"
Cô ấy hỏi như vậy, dĩ nhiên là Trân Trân ôm gối đi với cô ấy.
Hai người đi tới giường, nằm xuống chiếu, cầm quạt vừa quạt vừa nói chuyện.
Thị Đan Linh chỉ muốn nói chuyện với Trân Trân, không có mục đích cụ thể gì, cho nên chủ đề cũng rất tùy ý.
Nói xong chuyện này rồi nói tới chuyện kia, nói tới chuyện vui sẽ cười một lúc, chuyện không vui thì than thở một lúc.
Nhớ tới lúc tới gặp được Lý Sảng hôm nay.
Thị Đan Linh nói với Trân Trân: "Hôm nay lúc cháu tới đã gặp Lý Sảng, dì ấy đã già đi rất nhiều, giống như biến thành một người khác, cháu suýt không dám nhận."
Nhắc tới dáng vẻ hiện giờ của Lý Sảng, Trân Trân không nhịn được thở dài.
Cô nói: "Ba năm qua cô ấy sống rất vất vả."
Thị Đan Linh cũng không nhịn được thở dài: "Nhớ tới dì ấy lúc trước, kiêu ngạo và xinh đẹp như thế...."
Trân Trân nghe rồi cảm thấy nghẹn lòng, đổi giọng nói: "Không nói chuyện này nữa."
Thị Đan Linh và Trân Trân cùng im lặng một lúc.