Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cô vợ của sĩ quan - Chương 343

Cập nhật lúc: 2024-09-21 20:27:36
Lượt xem: 28

Cô giáo chỉ đơn giản nhìn Đậu Đậu, sau đó nhìn Đan Tuệ từ trên xuống dưới một lúc.

Đánh giá xong, cô giáo nhìn Đan Tuệ hỏi: "Em thích múa à?"

Đan Tuệ thu lại biểu cảm đáp: "Vâng."

Cô giáo không nói gì khác, bỗng nói: "Nào, các em vào cùng cô một lúc."

Đan Tuệ và Đậu Đậu đều ngơ ngác, lúc phản ứng lại, vội theo giáo viên vào lớp.

Sau khi đi vào, giáo viên bảo Đan Tuệ đứng trước mặt mình.

Đan Tuệ vẫn còn hơi ngơ ngác, ở trong ánh mắt của những người khác, vô thức làm theo.

Đan Tuệ đứng trước mặt cô giáo.

Cô giáo lại chỉ thị: "Hai chân khép lại.”

Đan Tuệ tiếp tục làm theo.

Sau đó, cô giáo lại bảo cô bé làm một số động tác như ép sát cánh tay, squat.

Đợi làm xong toàn bộ động tác, cô ấy lại chạm vào sống lưng của Đan Tuệ, thử tính dẻo dai của eo, chân, vai của Đan Tuệ. Sau đó lại cầm thước dẻo tới, đo kích thước toàn thân của Đan Tuệ, tỉ mỉ đo hết một lượt.

Lúc cô giáo cầm thước dây đo kích thước, Đan Tuệ nín thở không dám động đậy.

Trong lòng cô bé cực kỳ căng thẳng, không biết cô giáo này có ý gì.

Đợi cô giáo đo xong, cô bé ngơ ngác cũng không mở miệng hỏi.

Nhưng cô giáo cầm thước dây nhìn cô bé, bỗng gật đầu nói một câu: "Là một hạt giống tốt để học múa."

Đan Tuệ vẫn ngơ, một lúc sau mới phát ra tiếng: "Em sao?"

"Ừm." Ngữ khí của cô giáo rất nghiêm túc: "Đầu tiên tỉ lệ dáng người của em rất đẹp, khung xương phát triển và tính dẻo dai của cơ thể cũng đều tốt, cô đã nhìn thấy hết những động tác em làm bên ngoài, múa rất đẹp."

Đan Tuệ hơi ngại, trong mắt lóe lên ý cười: "Em chỉ là múa may lung tung chơi thôi."

Lúc này cô giáo cũng cười: "Nếu thích có thể học mà."

Hửm?

Có thể sao?

Trước giờ chưa từng nghe qua chuyện này.

Nhưng cảm xúc của trẻ con tới rất nhanh, cho nên Đan Tuệ lập tức d.a.o động.

Ngơ ngác một lúc, cô bé thử hỏi cô giáo: "Ở đây là nộp học phí rồi học sao ạ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/co-vo-cua-si-quan/chuong-343.html.]

Cô giáo lắc đầu nói: "Không phải, ở đây đều là trường học tuyển chọn học sinh đưa tới, không thu phí."

Vậy đây chính là có ngưỡng cửa, không phải muốn tới là có thể tới.

Học kỳ trước, cô bé cũng không nghe nói trường của họ sẽ tuyển chọn học sinh đưa tới cung niên thiếu học ca hát nhảy múa.

Dường như biết cô bé đang nghĩ gì, cô giáo lại nói: "Dù sao bây giờ đang nghỉ hè cũng không có việc gì, nếu em muốn học cũng nguyện ý học, sau này buổi chiều em cứ tới, học cùng các bạn, cô dạy thêm một người hay ít đi một người cũng như nhau."

Nghe vậy, mắt Đan Tuệ lập tức sáng lên.

Cô bé nhìn cô giáo vừa vui sướng vừa không dám tin hỏi: "Thật sự có thể sao?" Đây đúng là thật sao?

Cô giáo khẳng định nói: "Đương nhiên được, dù sao cô cũng rất muốn dạy em. Nhưng học múa chính quy rất vất vả, không phải ung dung giống như múa máy vài đường đâu, không biết em có thể chịu khổ được không."

Đan Tuệ lập tức nói: "Em có thể ạ!"

Cô giáo lại cười: "Vậy em thử trước rồi tính."

Đan Tuệ gật đầu với cô giáo: "Vâng!"

Nói xong chuyện nhảy múa, cô giáo lại nhớ ra: "Vẫn chưa hỏi em tên gì."

Đan Tuệ vội tự giới thiệu bản thân: "À, thưa cô, em tên Thị Đan Tuệ, nhà ở đại viện hải quân."

Cô giáo cười nhìn cô bé: "Con em cán bộ?"

Đan Tuệ cũng mỉm cười gật đầu với cô giáo.

Cô giáo không hỏi nhiều về tình hình gia đình Đan Tuệ, lại nói với cô bé: "Cô họ Lục, em gọi cô là cô Lục là được."

Đan Tuệ dứt khoát gọi: "Cô Lục!"

Cô Lục được cô bé gọi mà thoải mái trong lòng.

Cô ấy lại cười vỗ vỗ tay, nói với các học sinh khác: "Ngại quá, làm lỡ thời gian của mọi người một chút, bây giờ chúng ta tiếp tục luyện tập."

Nói xong lại quay đầu hỏi Đan Tuệ: "Em có muốn cùng luyện thử trước không?"

Đan Tuệ rất nguyện ý, gật đầu đáp: "Được ạ."

Mà cô bé đứng bên cạnh học sinh nhảy múa, một mình Đậu Đậu có hơi ngượng ngùng.

Cô Lục cũng chiếu cố tới Đậu Đậu, nói với cô bé: "Em muốn học không? Hay là em cũng nhảy theo xem thử?"

Đậu Đậu vội lắc đầu nhỏ tiếng nói: "Cô Lục, không cần đâu ạ, em không biết múa, em ở đây xem là được rồi."

Dĩ nhiên cô Lục không miễn cưỡng, xách cho cô bé một chiếc ghế nhỏ ngồi, cô ấy hướng dẫn học sinh tiếp tục luyện múa.

Lúc tiếp tục dạy học sinh nhảy múa, cô ấy bất giác bị Đan Tuệ thu hút, càng nhìn càng thích.

Vừa nãy chỉ nhìn thấy Đan Tuệ bất giác múa theo từ cửa sổ, tuy động tác múa không hoàn mỹ nhưng trên người cô bé lại có một loại khí chất cực kỳ bắt mắt, lúc nhảy múa giống như thiên nhiên đang phát sáng, tất cả mọi nơi đều là sân khấu.

Loading...