Cô vợ của sĩ quan - Chương 345
Cập nhật lúc: 2024-09-21 20:28:55
Lượt xem: 29
Đan Tuệ ủ rũ một lúc, nhìn Trân Trân và Thị Hoài Minh thử nói một câu: "Con không muốn đi học nữa."
Trân Trân và Thị Hoài Minh nghe xong đều ngẩn người.
Một lúc sau, Trân Trân bình tĩnh hỏi cô bé: "Vậy con muốn làm gì?"
Đan Tuệ nhìn Trân Trân, hạ thấp giọng nói: "Dù sao cũng là không muốn đi học… muốn học cái khác..."
Thị Hoài Minh nhìn cô bé: "Con mới mấy tuổi, ngay cả kiến thức văn hóa cơ bản cũng không học xong, con muốn học cái khác? Ở độ tuổi của con, không đi học, không học hành, còn có thể đi đâu?"
Đan Tuệ nhìn Thị Hoài Minh mím môi.
Một lúc sau, cô bé thành thật nói: "Con muốn đến cung thiếu nhi học múa....."
Nghe xong lời này, Trân Trân và Thị Hoài Minh lại cùng ngỡ ngàng.
Họ rất ít khi tiếp xúc với những thứ thuộc phương diện nghệ thuật, cùng lắm cũng chỉ xem diễn xuất, không quá rành về phương diện này.
Bởi vì tiếp xúc ít nên không hiểu không biết rõ, cũng thực sự chưa từng nghĩ sẽ cho con phát triển theo mảng nghệ thuật.
Trân Trân hồi thần lại hỏi: "Sao đột nhiên lại muốn đi học múa?"
Nếu đã nói tới đây rồi, Đan Tuệ cũng nói thẳng ra: "Con đã học suốt một kỳ nghỉ hè rồi."
"?"
Trân Trân và Thị Hoài Minh lại bị cô bé làm cho ngỡ ngàng.
Trân Trân kinh ngạc lại nghi hoặc hỏi: "Ở cung thiếu nhi?"
Đan Tuệ nhìn Trân Trân: "Vâng, cô Lục ở lớp vũ đạo rất thích con, lần đầu tiên nhìn thấy con, cô ấy đã nói con là một hạt giống tốt để học múa, sau đó bảo con chiều nào cũng tới, cùng học với các bạn khác."
Trân Trân và Thị Hoài Minh ăn ý quay đầu nhìn nhau.
Kinh ngạc, đứa trẻ này thật to gan, lại lén họ làm chuyện như vậy.
Không có người lớn dẫn, tự chạy tới cung thiếu nhi học múa cả mùa hè, làm sao làm được?
Dĩ nhiên Trân Trân và Thị Hoài Minh biết cung thiếu nhi là nơi nào.
Đó chính là trung tâm hoạt động ngoại khóa dành cho thanh thiếu niên, chủ yếu đào tạo trẻ em ca hát, nhảy múa, đánh đàn. Bình thường sẽ tổ chức diễn xuất, không giảng dạy giáo trình văn hóa, không phải nơi nhận học sinh như trường học chính quy.
Học sinh tới cung thiếu nhi học nghệ thuật đều là những học sinh được trường tuyển chọn ra và đưa tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/co-vo-cua-si-quan/chuong-345.html.]
Nếu trường có hoạt động gì, dĩ nhiên cũng đều là những học sinh này tới biểu diễn.
Cho nên nói tới nói lui, đi học vẫn là căn bản.
Thị Hoài Minh nhìn Đan Tuệ nói: "Con không muốn đi học, chỉ muốn đến cung thiếu nhi học múa, đây là việc làm không đúng. Cho dù cô Lục đó chịu dạy con, con cũng không phải thành viên chính thức, căn bản sẽ không có cơ hội lên sân khấu. Hơn nữa, bây giờ ở độ tuổi của con, chỉ học múa mà không học tập tuyệt đối không được, cho nên vẫn nên ngoan ngoãn đi học đi."
Nghe vậy, Đan Tuệ rũ vai, gương mặt suy sụp.
Nhìn thấy cô bé như vậy, Trân Trân vội nói: "Con ngoan ngoãn đi học trước, cha mẹ giúp con đến trường hỏi thử, làm sao mới có thể đến cung thiếu nhi học, tranh thủ đưa con tới học múa, như thế nào?"
Nghe Trân Trân nói như vậy, Đan Tuệ lập tức phấn chấn tinh thần.
Cô bé ngồi thẳng lên, nhìn Trân Trân cao giọng nói: "Cảm ơn mẹ!"
Trân Trân mỉm cười, nhìn cô bé lại nói: "Nhưng vẫn có điều kiện, con phải nghiêm túc nghe giảng học hành ở trường."
Đan Tuệ quả quyết đáp: "Chắc chắn con sẽ làm vậy!"
Thế này coi như đã quyết xong.
Đan Tuệ vui, ăn cơm xong liền trốn vào trong phòng, tự luyện một lúc.
Luyện tới khi nhễ nhại mồ hôi mới đi tắm, tắm xong lại nằm trên giường, lại vui vẻ đá chân một lúc.
Trân Trân và Thị Hoài Minh tắm xong cũng về phòng của mình.
Trân Trân ngồi xuống đầu giường nói: "Nó một mình lén học cả một mùa hè, có lẽ không phải hứng thú nhất thời."
Thị Hoài Minh tiếp lời: "Anh không ngờ nhà chúng ta còn có người có thể có tế bào nghệ thuật."
Trân Trân nhìn Thị Hoài Minh cười: "Nếu Tuệ Tuệ có thiên phú ở phương diện nhảy múa, lại có thể kiên trì học tiếp, vậy chúng ta cứ nghiêm túc bồi dưỡng nó theo hướng này, anh cảm thấy thế nào?"
Thị Hoài Minh: "Nếu nó thật sự có thiên phú và niềm yêu thích, anh đương nhiên không có ý kiến gì."
Trân Trân không nhịn được cảm khái: "Bọn trẻ này hạnh phúc hơn chúng ta nhiều, lúc chúng ta còn nhỏ, ngay cả cơm cũng không ăn no, ăn một bữa nhịn một bữa, ngày nào cũng đói meo, đi học là chuyện không thể nào, cái khác cũng đừng hòng nghĩ tới. Đâu giống chúng, ăn no mặc ấm, muốn học gì thì học nấy."
Thị Hoài Minh nhìn cô: "Lại ngưỡng mộ bọn nhỏ rồi?"
Ở trước mặt Thị Hoài Minh, cô rất tùy ý, trực tiếp hỏi ngược lại: "Không thể ngưỡng mộ à?"
Thị Hoài Minh nói: "Không cần ngưỡng mộ chúng, nếu em muốn học gì, anh cũng tìm chỗ cho em đi học."
Trân Trân thả lỏng cơ thể nằm xuống giường, thở phào nói: "Em đã một đống tuổi rồi, còn học cái gì chứ? Cho dù có thể tìm được chỗ đi học, vậy cũng chỉ học phí, có sân khấu nào có thể cho em lên?"
Thị Hoài Minh nói: "Mình học rồi cảm thấy vui là được rồi, nếu em muốn biểu diễn, anh làm khán giả của em".