Cô vợ của sĩ quan - Chương 360
Cập nhật lúc: 2024-09-23 07:52:18
Lượt xem: 34
Trong nhà đang xới cơm lấy đũa chuẩn bị ăn cơm.
Thấy Đan Tuệ và Thị Đan Linh cùng về tới, trên mặt tất cả mọi người đều hớn hở.
Đan Đồng và Hưng Vũ chạy tới chào và reo hò với hai chị trước, sau đó là Trân Trân, Thị Hoài Minh gọi họ ăn cơm.
Bây giờ Chung Mẫn Phân đã hoa mắt, lại không gặp Thị Đan Linh suốt hai năm, Thị Đan Linh tới trước mặt bà gọi bà nội, lại nói chuyện vài câu với bà, bà mới biết là Thị Đan Linh về rồi.
Nhận ra Thị Đan Linh, trên gương mặt Chung Mẫn Phân lộ ra nụ cười.
Sau đó, Thị Đan Linh và Đan Huệ chia ra hai bên trái phải dìu bà, cùng đi vào nhà ăn cơm.
Bởi vì thời gian Thị Đan Linh rời đi khá lâu, cho nên chủ đề nói chuyện trên bàn cơm hầu như đều vây quanh cô ấy.
Cô ấy kể cho người nhà nghe cô ấy đã làm gì trong hai năm nay ở nông thôn, bởi vì từ nhỏ cô ấy đã lớn lên ở nông thôn, cho nên không có gì không thích ứng, cũng được coi là một khoảng thời gian đặc biệt trong đời.
Mà khoảng thời gian đặc biệt trong đời kết thúc rồi, cũng tức là sắp phải tốt nghiệp thật sự và được phân công.
Mấy ngày sau, có kết quả phân công của trường, kết quả không xấu, Thị Đan Linh ở lại Hi Thành như ý nguyện.
Nhưng không được phân tới đơn vị trong thành phố mà là một huyện thành xung quanh, huyện Cảnh.
Kết quả phân công này đã vượt xa sự mong đợi của Thị Đan Linh rất nhiều.
So với các bạn học khác, có thể nói kết quả phân công của cô ấy cực kỳ tốt.
Lúc biết kết quả, cô ấy thực sự rất vui, nỗi thấp thỏm cũng được gỡ xuống.
Sau khi có kết quả phân công, mọi người lại ồ ạt tới đơn vị của mình.
Trân Trân lại tiễn Thị Đan Linh đi, tuy lần này nơi mà Thị Đan Linh đi không xa, muốn về có thể về mọi lúc, nhưng cảm giác nghi thức nên có vẫn phải có, cũng coi như là chúc mừng.
Cuộc đời dài, tan rồi hợp như vậy đã trở thành thường thái lớn nhất.
Tất cả mọi người đều đi theo quỹ đạo cuộc đời thuộc về riêng mình trong mỗi một lựa chọn dưới sự thúc đẩy của làn sóng thời đại, không ngừng triển khai cuộc đời thuộc về mình.
Hai năm sau.
Trình Trần thành công được đề bạt trong bộ đội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/co-vo-cua-si-quan/chuong-360.html.]
Hà Tử Nhiên vẫn ở nông thôn cùng vô tri vô giác sống qua ngày với đám thanh niên trí thức.
Thị Đan Linh đã đứng vững ở cục văn hóa của huyện Cảnh.
Đan Tuệ thành công đi lên sân khấu, bước ra bước đi đầu tiên để trở thành diễn viên múa chuyên nghiệp.
Hà Tử Ngôn và Đậu Đậu học năm cuối cùng trong cấp tiểu học, Đan Đồng và Hưng Vũ, Mễ Mễ, Tiểu Mạch đều là học sinh tiểu học vui vẻ.
Những người lớn như Trân Trân vẫn trải qua cuộc sống lặp qua lặp lại như thế.
Ngoài tuổi tác tăng lên từng ngày, ngoài nhìn bọn trẻ lớn lên từng ngày, cuộc sống không có thay đổi gì lớn.
Đương nhiên ở thời đại hiện tại, không có thay đổi lớn chính là may mắn lớn nhất.
Năm nay, Chung Mẫn Phân đã tới bảy mươi tuổi rồi.
Lúc ăn cơm tối, Thị Hoài Minh hỏi Chung Mẫn Phân: "Mẹ, tháng sau chính là sinh nhật của mẹ, năm nay là sinh nhật bảy mươi tuổi của mẹ, mẹ muốn đón sinh nhật như thế nào?"
Thị Hoài Minh nhắc như vậy, Chung Mẫn Phân vô thức nhớ tới mười năm trước.
Mười năm trước, họ vừa từ trường quân đội chuyển tới nơi này, bà đã đón sinh nhật sáu mươi tuổi.
Sinh nhật đó được tổ chức rất lớn, người quen đều được mời tới nhà hàng, đầy đủ không thiếu một ai.
Bây giờ bà vẫn có thể nhớ dáng vẻ Đan Tuệ kéo Đậu Đậu và Hà Tử Ngôn hát bài Tiểu Yến Tử cho bà.
Mười năm đổi thay, bảy năm rung chuyển, bây giờ đã không thể gom đủ được những người đó nữa.
Không chỉ là không gom đủ người, trong hoàn cảnh bây giờ, cũng không thể tổ chức náo nhiệt giống mười năm trước.
Cho nên bà nói: "Có gì đáng đón đâu, ăn bát mì đơn giản là được rồi, không cần rối tung rối mù lên."
Thấy Chung Mẫn Phân nói như vậy, Trân Trân lại hỏi: "Vậy gọi anh cả chị dâu và chị hai tới, không ra nhà hàng tổ chức, vậy ăn bữa cơm đơn giản trong nhà, như thế nào ạ?"
Chung Mẫn Phân muốn nói cũng đừng gọi chúng tới, thực sự là giày vò.
Nhưng nghĩ lại, bà đã rất lâu không gặp gia đình thằng cả và gia đình thằng hai rồi. Bây giờ bà ngày càng già đi, không biết còn có thể sống được mấy năm, càng không biết sau này còn có thể gặp họ được mấy lần, cho nên bà gật đầu: "Được."
Chuyện đón sinh nhật đã quyết định như vậy.