Cô vợ của sĩ quan - Chương 365
Cập nhật lúc: 2024-09-23 07:59:49
Lượt xem: 17
Năm ngày sau.
Lý Sảng ngồi trước nhà giặt quần áo.
Quần áo trong chậu đều là chất vải màu xám, đã giặt hơi phai màu rồi.
Vắt khô một chiếc đặt trong cái chậu tráng men nhỏ bên cạnh, bỗng nghe có người gọi cô ấy: "Lý Sảng."
Lý Sảng ngẩng đầu nhìn thấy chủ nhiệm Lư, vội lau tay đứng dậy nói: "Chủ nhiệm Lư, thím tìm cháu có việc gì sao?"
"Chuyện tốt chuyện tốt, chuyện rất tốt."
Chủ nhiệm Lư cười nói: "Thím không nói với cháu đâu, cháu đến Cách Ủy Hội tìm chủ nhiệm Hạ đi, tới nơi sẽ biết."
Chủ nhiệm Lư không nói, dĩ nhiên Lý Sảng sẽ không hỏi.
Cô ấy ném quần áo chưa giặt xong ở cửa, trực tiếp đến Cách Ủy Hội.
Tới ngoài văn phòng của chủ nhiệm Hạ, cô gõ cửa đi vào, cười hỏi: "Chủ nhiệm Hạ, chú tìm cháu có việc ạ?"
Chủ nhiệm Hạ không vòng vo với cô ấy, nhìn thẳng cô ấy nói: "Dạo này ấy, trên tổ chức quyết định sửa án cho đồng chí Hà Thạc, vừa hay hôm nay phát thông báo xuống, chú tìm cháu tới xem."
Nghe thấy lời này, Lý Sảng bỗng ngơ ra, nhìn chủ nhiệm Hạ ngây ngốc.
Thực ra mấy hôm nay cô ấy cũng nghe được phong phanh, nhưng cô ấy luôn không dám tin.
Cho dù bây giờ nghe chủ nhiệm Hạ nói văn bảo thông báo đã gửi xuống, cô ấy vẫn không dám tin.
Thấy cô ấy ngây người, chủ nhiệm Hạ giơ tay gõ bàn.
Kéo Lý Sảng hồi thần lại, ông ta đẩy thông báo tới trước mặt Lý Sảng, cho cô ấy xem.
Lý Sảng đáp một tiếng, vội vàng cúi đầu đọc.
Lúc đọc, cô ấy vẫn còn ngơ ngác, sau khi đọc xong cũng giống như mất hồn, nói năng hơi lộn xộn: "Cái đó....chủ nhiệm Hạ....cái này....chính là....thông báo này....có thể cho cháu mang đi không?"
Tuy đã đọc xong, cô ấy vẫn có chút không dám tin.
Chủ nhiệm Hạ nhìn cô ấy nói: "Không được, thông báo do bên trên gửi xuống chỉ có một bản thôi."
Lý Sảng vẫn luống cuống tay chân, tinh thần rối ren, mãi một lúc mới nói: "Vậy....vậy....vậy chú có thể cho cháu một tờ giấy và một cây bút không, cháu....cháu chép lại được không? Được....được không?"
Thấy cô ấy như vậy, chủ nhiệm Hạ khẽ hít sâu, lấy giấy bút cho cô ấy.
Ông ta đứng dậy từ trên ghế, đi tới chỗ sô pha, nói với Lý Sảng: "Cháu ngồi chỗ chú chép đi."
Lý Sảng nói: "Không....không cần, cháu đứng chép là được rồi."
Chủ nhiệm Hạ: "Ngồi chép sẽ nhanh hơn một chút."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/co-vo-cua-si-quan/chuong-365.html.]
Đương nhiên Lý Sảng cũng ngại làm ảnh hưởng thời gian của chủ nhiệm Hạ.
Cô ấy vội đến bên ghế của ông ta ngồi xuống, cầm bút lên mở nắp bút ra, trải bằng tờ giấy ô đỏ, dựa theo bản thông báo đó, chép mỗi một chữ vào.
Lúc chép xong tiêu đề, cô ấy dường như có chút phản ứng lại, hốc mắt ướt đi.
Sau đó cô ấy cầm bút chép tiếp, nước mắt mất khống chế rơi xuống từng giọt, nước mắt rơi trên giấy, cô ấy hít mũi vội vàng dùng tay áo lau, phát hiện mình không khống chế được, cô ấy tránh người ra sau, vừa chép vừa khóc.
Nước mắt ngưng trên cằm rồi rơi xuống, lặng lẽ thấm ướt sàn nhà.
Chép xong thông báo, Lý Sảng dùng tay áo lau sạch nước mắt trên mặt, ổn định lại biểu cảm trên mặt.
Cô ấy gấp bản thông báo mình đã chép cho vào trong túi, đứng dậy nói với chủ nhiệm Hạ: "Chủ nhiệm Hạ, cháu chép xong rồi, còn có chuyện gì khác không, nếu không có thì cháu đi..."
"Về nhà đợi đi." Chủ nhiệm Hạ nói rồi từ trên sô pha đứng dậy.
"Vâng, cháu cảm ơn chú." Lý Sảng không quấy rầy ông ta thêm, đáp một tiếng rồi rời khỏi văn phòng.
Ra khỏi Cách Ủy Hội, đi dưới ánh nắng, cô ấy mới phát hiện thời tiết hôm nay cực kỳ tốt, ánh nắng chiếu rọi chói mắt.
Mắt bị ánh nắng chiếu xuống phải híp lại hai cái, cô ấy nhanh nhẹn đi mấy bước, bỗng nhiên cảm thấy trên đầu có hàng chục nghìn tia sáng chiếu thẳng xuống, từng chút từng chút đ.â.m xuyên qua tầng vỏ và sự mù mịt dày cộm trên người cô ấy, chậm rãi chiếu sáng thế giới.
Trước kia, cô ấy luôn bi quan cho rằng cả đời này sẽ không còn nhìn thấy mặt trời nữa.
Nhưng bây giờ, cô ấy lại nhìn thấy mặt trời, nhìn thấy bầu trời tươi sáng.
Về tới nhà, Lý Sảng múc nước rửa mặt trước.
Cảm xúc tràn ngập quá dữ dội, bây giờ đầu óc của cô ấy đều ngơ ngác.
Dùng nước lạnh rửa mặt xong, bình tĩnh lại một chút, cô ấy hít hít mũi, đi ra bên ngoài tiếp tục giặt quần áo.
Một mình giặt quần áo, bất giác nghĩ tới quá khứ rồi nghĩ tới hiện tại, cuối cùng cũng dám nghĩ về tương lai rồi.
Lúc nghĩ những điều này, cảm xúc trong lòng đang xáo trộn, hai mắt vẫn luôn ướt át.
Nhưng cô ấy không cho nước mắt tuôn trào nữa, chỉ thi thoảng hít mũi một cái.
Giặt quần áo xong, vắt khô từng chiếc quần áo vẫy đi, giơ tay treo trên dây phơi đồ.
Sau khi phơi quần áo xong, Lý Sảng vào trong nhà không ra ngoài nữa.
Cô ấy móc tờ thông báo sửa án trong túi ra, cẩn thận trải bằng ra, đặt trên mặt bàn.
Sau đó cô ấy ngồi trước bàn, đọc thầm nội dung trên thông báo rất nhiều lần.
Cũng nói với mình rất nhiều lần, Hà Thạc thật sự được sửa án rồi.
Lý Sảng cứ như vậy đợi một buổi chiều.