Cô vợ của sĩ quan - Chương 72
Cập nhật lúc: 2024-09-06 15:16:00
Lượt xem: 78
Ngô Đại Phượng căn bản không sợ, lại cười nhạo một chút nói: "Nhăn mặt cho ai xem chứ!"
Nghe nói như thế, Lý Sảng đột nhiên dừng chân.
Sau đó cô ấy quay người lại, đối mặt Ngô Đại Phượng, nhấn mạnh nói: "Nhăn mặt cho chị xem đó! Ngô Đại Phượng, tôi không có trêu vào chị mà, lần nào gặp mặt mà không cười gọi chị là chị dâu? Cho chị thể diện mà chị không cần, chị đừng có mà quá đáng!"
Trân Trân lại ngẩn ra.
Đây là lần đầu tiên cô thấy Lý Sảng không để ý thể diện mà nổi nóng ở bên ngoài.
Mà Ngô Đại Phượng lại thích cãi nhau nhất.
Trong nháy mắt lông mày cô ta dựng thẳng lên: "Ôi, cô thật sự biết kể chuyện cười, cuối cùng là ai quá đáng chứ! Cô cười híp mắt kêu tôi chị dâu, nhưng trong lòng không biết nghĩ như thế nào, không biết xem thường tôi thế nào. Tôi có lòng tốt mời cô đến nhà ăn cơm, cô ăn một miếng cơm tôi làm liền ói ra, cô buồn nôn ai hả!"
"Chị thực sự là buồn cười đến cực điểm! Tự chị xem thường bản thân, đừng nói người khác xem thường chị! Người khác cười gọi chị một tiếng chị dâu đó chính là tôn trọng chị! Chị hiểu thành người ta xem thường chị, đó là do chị có bệnh!"
Lý Sảng nói rồi thở gấp: "Tôi có thời gian rảnh rỗi chạy nhà chị cố ý làm chị buồn nôn? Chị xem tôi có rỗi rãnh như vậy sao? Chị cho rằng chị là ai hả, tôi bởi vì xem thường chị mà chạy đến nhà chị ói cho chị xem, tìm phiền phức cho mình? Chị thật sự coi mình là củ hành à, cho rằng người của cả thế giới đều xoay quanh chị? Đầu óc có bệnh!"
Giọng Ngô Đại Phượng lớn lên: "Cô nói ai có bệnh? Cô mới có bệnh!"
Lý Sảng chẳng muốn ầm ĩ với cô ta nữa: "Đứng ở đây phí lời với chị nhiều như vậy, tôi đúng là có bệnh!"
Nói xong Lý Sảng không hề liếc mắt nhìn Ngô Đại Phượng, không hề lãng phí thời gian với cô ta, trực tiếp đi về nhà.
Ngô Đại Phượng bị Lý Sảng nói đến sững sờ một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/co-vo-cua-si-quan/chuong-72.html.]
Đợi đến khi cô ta phản ứng lại thì Lý Sảng đã đi rồi.
Trân Trân so với cô ta thì phản ứng nhanh hơn một chút, vội vàng chạy theo Lý Sảng.
Đuổi tới cửa, cô hỏi Lý Sảng một câu: "Chị dâu, chị đi bệnh viện không có gì chuyện chứ?"
Trong đầu Lý Sảng còn đang cáu kỉnh, nhưng không thể cáu kỉnh với Trân Trân liền trả lời một câu: "Là mang thai."
Mới vừa nói xong thì cảm giác buồn nôn lại trào lên, cô ấy liền vội vàng xoay người đi vào nhà vệ sinh.
Trân Trân hiểu ra, vội vàng đi theo giúp cô ấy vuốt lưng.
Lý Sảng nằm nhoài trên bồn rửa tay ói một hồi, rửa tay súc miệng thuận giọng xong nói: "Hà Thạc và lão Chu là anh em tốt, chị và Hà Thạc đến nhà anh ta ăn cơm, chị cố ý ói trên bàn cơm đắc tội lão Chu và chị ta để làm gì? Chị mưu đồ gì chứ? Mưu đồ để chị ta đi khắp nơi mắng chị như bây giờ? Thực sự là chẳng có chút thông minh nào. Vốn dĩ chị không muốn đi, nhưng cũng sợ chị ta để ý, sợ ảnh hưởng tới quan hệ của Hà Thạc và lão Chu. Trước khi đi cũng không có gì, chỉ là có chút không thoải mái, nhưng ngửi thấy mùi vị trên bàn ăn chị liền không chịu được. Chị vốn không định ăn, ngồi trò chuyện cũng không phải không được, nào ngờ chị ta ép chị ăn. Loại người này, em làm thế nào thì chị ta cũng đều có thể moi móc ra tật xấu của em, em không đi là em xem thường chị ta, em đi rồi mà không ăn cũng là em xem thường chị ta, ăn xong xảy ra chuyện thì cũng là xem thường chị ta."
Trân Trân tiếp tục giúp Lý Sảng vuốt lưng: "Chị ấy biết rồi sẽ hiểu cho chị."
Lý Sảng hừ một tiếng: "Chị cũng không cần chị ta hiểu, đời này chị sẽ không nói chuyện với chị ta câu nào nữa. Gặp mặt cười gọi chị dâu cũng không được, vậy thì cũng tốt, sau này nhìn thấy chị ta chị sẽ coi như không khí!"
Trân Trân nói: "Chị dâu, chị đang mang thai đừng nổi nóng."
Lý Sảng: "Tiểu Miên Hoa em không hiểu đâu, mang thai thì sẽ rất nóng nảy."
Trân Trân cười lên: "Vậy cũng phải ít tức giận chút, vui vẻ lên, em bé sinh ra sẽ càng xinh đẹp."
Lý Sảng cũng cười: "Vẫn là em đáng yêu."
Nói xong nghĩ đến cái gì, cô ấy lại nói với Trân Trân: "Đúng rồi, chị kiến nghị em ít chơi với chị ta đi, chị ta toàn dạy em cái gì đâu không, sớm muộn gì cũng dạy hư em. Cái gì mà không nấu cơm sẽ không xứng làm phụ nữ, không biết hầu hạ người ta thì không ai thèm lấy, không ai thèm? Phụ nữ sinh ra là để giặt quần áo, làm cơm hầu hạ đàn ông à?"