Cô vợ của sĩ quan - Chương 75
Cập nhật lúc: 2024-09-06 15:24:46
Lượt xem: 96
Thị Hoài Minh không nói thêm nữa, chỉ đáp: “Để bọn họ tự mình giải quyết đi. Người ngoài không tiện xen vào.”
Thấy Thị Hoài Minh nói như vậy, Trân Trân cũng không quan tâm nhiều nữa. Cô tập trung không nghĩ đến chuyện khác nữa, đặt sự chú ý hoàn toàn vào học tập. Thị Hoài Minh tiếp tục dạy Trân Trân bài học mới.
Đến thời gian lên lớp, anh đứng dậy đi học thì vừa vặn đụng phải Hà Thạc ở bên ngoài. Hai người sóng vai đi cùng nhau, Thị Hoài Minh hỏi Hà Thạc: “Giải quyết được chưa?”
Hà Thạc tiếp lời: “Dù sao cũng đã nói rõ ràng, Lý Sảng nhà tôi đang mang thai, có hiểu được hay không thì xem cô ấy rồi.”
Thị Hoài Minh vừa muốn nói tiếp thì chợt nghe thấy tiếng của lão Chu truyền đến từ sau lưng.
Hai người cùng nhau quay đầu thì thấy lão Chu đang bước nhanh tiến đến.
Lúc Lão Chu đi đến trước mặt thì Hà Thạc hỏi anh ta: “Bây giờ vợ của anh đã hết giận chưa?”
Lão Chu tỏ vẻ uy nghiêm: “Cô ấy dám không hết giận sao? Ông đây sẽ dạy dỗ lại cô ấy!”
Nói rồi giải thích: “Cô ấy chỉ là ở đây quá rảnh rỗi, rảnh đến mức nhức xương rồi, cho nên mới muốn kiếm chuyện thế thôi.”
Thị Hoài Minh lên tiếng nói: “Hay là anh tìm cho chị ấy chút chuyện để làm.”
Lão Chu nhìn về phía Thị Hoài Minh: “Cô ấy chỉ biết giặt áo quần, nấu cơm, chăm con, tôi có thể tìm chuyện gì cho cô ấy làm chứ?”
Hà Thạc giúp anh ta suy nghĩ một chút: “Bằng không anh cũng học theo Hoài Minh, dạy vợ anh học chữ?”
Lão Chu ha ha một tiếng: “Đến tôi còn vừa mới được xoá mù chữ chưa được bao lâu, tôi có thể dạy cô ấy được sao? Có thể dạy thì tôi cũng không có thời gian rảnh, mỗi ngày lên lớp huấn luyện sắp mệt c.h.ế.t rồi, về nhà còn phải hao tâm tổn trí dạy cô ấy biết chữ sao? Với cái dạng đầu óc gỗ mục như cô ấy, có dạy cũng không học được, có thể thêu thùa may vá, làm một chút việc nhà đã là khá lắm rồi.”
Hà Thạc: “Nghe lời này của anh cứ làm như Hoài Minh không lên lớp, không huấn luyện vậy? Sao người ta lại có thể dạy?”
Lão Chu lại hừ một tiếng: “Tôi cũng không có mục tiêu như Hoài Minh. Tôi cưới một người vợ có thể nấu cơm, giặt quần áo, sinh con, nuôi con là được rồi. Có biết chữ hay không thì cũng chỉ thế mà thôi, cưới vợ chẳng phải là vì chút chuyện này sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/co-vo-cua-si-quan/chuong-75.html.]
Hà Thạc và Thị Hoài Minh đối mắt nhìn nhau cười nhẹ, không nói thêm về chuyện này nữa.
Mắt thấy sắp đến thời gian lên lớp, ba người vội vàng bước nhanh chân lên.
Trân Trân có chuyện của riêng mình phải làm, có nhiệm vụ học tập của mình phải hoàn thành, cho nên không có dư thừa tâm tư hay thời gian để quan tâm quá mức về chuyện của Lý Sảng và Ngô Đại Phượng. Cô đã bị Thị Hoài Minh cảnh cáo một lần rồi, đương nhiên không thể lặp lại lại cùng một sai lầm.
Cho nên buổi chiều cô không đi ra ngoài mà ngoan ngoãn ở nhà đọc sách học tập.
Trong nội viện những người cần đi làm thì đi làm, cần đi học thì đi học, Ngô Đại Phượng ở nhà một mình thực sự buồn bực không chịu nổi.
Nhất là cô ta không được cãi nhau một trận đã đời với Lý Sảng, không được mắng đến thoải mái, giữa trưa lại bị lão Chu đen mặt dạy dỗ một trận, nên trong lòng kìm nén đến khó chịu, nhịn không nổi muốn tìm người để nói chuyện, thế là liền đến chỗ của Trân Trân tìm kiếm đồng minh mấy lần.
Trân Trân cũng biết cô ta đã kìm nén đến phát hoảng, cho nên mới ra ngoài cửa trò chuyện vài câu.
Biết được chuyện Lý Sảng mang thai từ miệng của Ngô Đại Phượng, trong lòng Trân Trân thở dài một hơi, cảm thấy việc này xem như đã rõ ràng, đương nhiên cũng khuyên Ngô Đại Phượng thông cảm một chút, dù sao mọi người đều là phụ nữ.
Nhưng nỗi tức giận trong lòng Ngô Đại Phượng chưa tan đi, chỉ muốn nói tiếp vài lời khó nghe cho hả giận.
Trân Trân không có nhiều thời gian nghe cô ta nói chuyện, lại khuyên thêm vài câu rồi nói: “Chị dâu, em thật sự phải học tập.”
Ngô Đại Phượng không muốn thả cho cô đi vào: “Học hay không học thì có cái gì quan trọng? Chẳng lẽ em còn có thể đi thi được sao? Còn có thể thi đậu đại học hay gì? Không thể đâu, có học cũng vô dụng.”
Trân Trân nói với cô ta: “Em học tập nhiều, đọc nhiều sách thì có thể hiểu anh ba rõ hơn, biết trong đầu anh đang nghĩ cái gì, cũng sẽ có càng nhiều chủ đề để nói chuyện với anh ấy.”
Ngô Đại Phượng vẫn là kiểu sao cũng được: “Sao em lại phải có nhiều lời với cậu ta như vậy? Em tìm chị nói chuyện không phải tốt hơn sao? Em suy nghĩ nhiều quá rồi, sống chung không cần những thứ nhức đầu như vậy đâu. Đàn ông kiếm tiền, đàn bà chăm lo cho gia đình, ăn cơm đi ngủ nuôi con, cũng chỉ có những chuyện này. Chị và lão Chu không có gì để nói, không phải cũng sống được với nhau đó sao?”
Trân Trân nói: “Anh ba không giống vậy.”
Ngô Đại Phượng cười: “Đàn ông đều giống nhau cả, lấy vợ sinh con sống qua ngày, chỉ có chút chuyện đó thôi.”
Hiện tại Trân Trân cũng xem như đã quen biết với Ngô Đại Phượng nên không còn khách sáo như lúc mới gặp mặt nữa, không vòng vo với cô ta mà nói thẳng: “Chị dâu, lần trước chị đến tìm em nhặt rau hẹ hết nửa ngày, em đã bị anh ba nói rồi, anh ấy nói nếu như còn tái phạm lần nữa thì sẽ phạt em, chị đừng hại em nữa.”