Cô vợ của sĩ quan - Chương 82
Cập nhật lúc: 2024-09-06 15:45:33
Lượt xem: 80
Trân Trân bẻ một ô nhỏ ở bên ngoài, từ từ đưa đến bên miệng. Sau khi đưa lên miệng lại ăn từ tốn, cô chỉ cảm thấy ngọt ngào mềm mại, hương vị rất mới lạ, ăn còn rất ngon. Trân Trân lại bẻ một ô nữa đưa vào trong miệng. Mặc dù không biết thứ này bao nhiêu tiền, nhưng chắc chắn là không rẻ. Cho nên cô cũng không ăn nhiều. Cô ăn hai ô vuông rồi lấy giấy bạc bọc lại, bỏ vào trong hộp. Cuối cùng cô nếm dư vị còn lại trên đầu lưỡi, yên tâm chép chữ Hán.
Học xong, nấu xong cơm tối, nghe được tiếng Đại Bạch cào cửa, Trân Trân liền ra ngoài chơi với nó, thả lỏng một lúc.
Lúc này Ngô Đại Phượng cũng đang bận nấu cơm trong nhà cho nên không có thời gian tìm cô nói chuyện.
Đang chơi với Đại Bạch thì gặp Lý Sảng tan làm về nhà. Trân Trân vẫn coi như không nhìn thấy cô ấy, tiếp tục ném cầu chơi với Đại Bạch, để nó chạy tới chạy lui.
Lý Sảng nhìn Trân Trân xem mình như không khí thì cũng không chào hỏi cô. Cô ấy xách túi vào nhà, lấy chìa khóa cắm vào ổ. Đột nhiên cô ấy dừng động tác lại. Tóm lại là khó chịu, trong lòng như mắc một khúc xương cá. Cô ấy ngây ra một lúc, hít thở một hơi thật sâu, rút chìa khóa về, quay lại đi đến trước mặt Trân Trân.
Cô ấy đứng trước mặt Trân Trân, do dự một lúc rồi mở miệng: “Tiểu Miên Hoa, chị có mấy câu muốn nói với em.”
Trân Trân không đáp lời, quay người nhận lấy quả cầu trong miệng Đại Bạch, lại ném nó đi.
Đại Bạch đuổi theo quả cầu chạy ra ngoài. Lý Sảng nhẹ nhàng hít thở sâu, nhìn Trân Trân, nói: “Chị biết chị nói những câu đó đã làm tổn thương đến em. Chị…”
Cảm giác nói cái gì cũng đều giống đang giảo biện.
Cô ấy khựng lại một lúc rồi nói: “Chị biết bây giờ trong lòng em rất ghét bỏ chị, nhưng chị vẫn muốn nói chị thực sự muốn làm bạn với em, chị thật lòng xin lỗi em. Chị sai rồi, em tha thứ cho chị được không?”
Trân Trân vẫn không nói chuyện. Cô nhìn Đại Bạch ngậm cầu chạy về ổ rồi cũng quay người về nhà.
Lý Sảng lại bị bơ. Cô ấy nhìn Trân Trân bỏ đi, một câu cũng không nói, bản thân thì xấu hổ, vô thức lại hít thở sâu. Không ngờ bình thường mềm mại mà bên trong lại rất cứng rắn. Cô ấy hồi phục lại tâm trạng, đang chuẩn bị về nhà. Còn chưa kịp bước đi thì nghe được một câu nói từ chỗ cách đó không xa: “Trân Trân người ta đã không quan tâm đến cô thì cô cũng đừng tự chuốc nhục vào thân nữa. Người tốt tính như Trân Trân cô cũng có thể đắc tội được, cô nói xem cô là người như thế nào vậy chứ?”
Lý Sảng quay đầu thấy Ngô Đại Phượng đang đứng trước cửa nhà cô ta. Cô ấy thấy Ngô Đại Phượng thì không có tâm tình gì, buông ra một câu: “Xin bớt lo chuyện người khác.”
Ngô Đại Phượng mỉm cười: “Người trong thành phố các cô nói chuyện cũng kiểu cách quá, cãi nhau với người ta còn thêm một chữ “Xin” nữa.”
Lý Sảng còn định nói nữa thì đột nhiên nghe được một câu khiển trách cứng rắn: “Làm gì vậy hả?”
Giọng nói khiển trách cứng rắn này đến từ lão Chu, mà đi về cùng lão Chu còn có Thị Hoài Minh và Hà Thạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/co-vo-cua-si-quan/chuong-82.html.]
Lý Sảng cũng không muốn cãi nhau với Ngô Đại Phượng trước mắt nhiều người như vậy. Cô ấy nuốt nước bọt, quay người đi về nhà.
Ngô Đại Phượng bị lão Chu chặn lại thì tất nhiên cũng không đứng đó, cũng quay người về nhà.
Thị Hoài Minh, Hà Thạc và lão Chu chào nhau xong thì ai nấy đi về nhà.
Nhà Lý Sảng.
Rửa tay xong ngồi xuống ăn cơm.
Hà Thạc hỏi Lý Sảng: “Sao em lại cãi nhau với chị ấy trước cửa vậy?”
Lý Sảng nói: “Chị ta thích xen vào chuyện của người khác, em còn cách nào khác chứ. Em cũng lười cãi nhau với chị ta.”
Hà Thạc hiểu được ý tứ trong câu nói của cô. Sau đó anh nhìn cô, hỏi: “Xen vào chuyện gì? Em tìm Tiểu Miên Hoa nói chuyện rồi sao?”
Lý Sảng ừ một tiếng.
Hà Thạc nói: “Còn chưa nguôi giận sao?”
Lý Sảng cúi đầu ăn cơm, một lát sau mới nói: “Bỏ đi thôi.”
Nhà Trân Trân.
Trân Trân đang ăn cơm thì nói với Thị Hoài Minh: “Chị ấy xin lỗi em.”
Thị Hoài Minh đáp lời: “Vậy em tha thứ cho chị ấy không?”
Trân Trân lắc đầu: “Em không thèm để ý đến chị ấy.”
Thị Hoài Minh: “Vậy em không định tha thứ cho chị ấy sao? Sau này cũng không tiếp tục nói chuyện nữa?”
Trân Trân lắc đầu: “Em không biết, không nghĩ nhiều như vậy.”