Cô vợ của sĩ quan - Chương 85
Cập nhật lúc: 2024-09-06 15:54:32
Lượt xem: 97
Tạm thời Trân Trân không xuống giường được, Thị Hoài Minh bèn mang cơm nước vào trong phòng.
Đợi Trân Trân ăn xong anh lại đi vào dọn dẹp và nói với Trân Trân: "Đêm nay không học nội dung mới, em nghỉ ngơi đi."
"Vâng." Trân Trân tựa vào đầu giường gật đầu.
Thị Hoài Minh dọn dẹp bát đũa xong thì đi, Trân Trân nằm trên giường chợp mắt một chút.
Bởi vì được uống nước gừng đường đỏ nóng hổi, lại vừa ăn cơm xong nên có sức, thật ra cơ thể đã thoải mái hơn nhiều.
Nằm một hồi đã thoải mái hơn chút, cô đứng dậy cầm quần áo đi vào nhà vệ sinh tắm rửa một cái.
Tắm rửa xong thì thay một bộ quần áo sạch sẽ, cũng đổi luôn miếng băng vệ sinh sạch sẽ.
Quần áo dơ dính m.á.u cô cũng không để lại, thuận tiện giặt sạch.
Sau khi thu dọn trên người sạch sẽ, trong lòng cũng thư thái, trở lại phòng nằm tiếp.
Chỉ là lúc nằm vẫn rất cẩn thận, lo sợ lại rỉ ra giường.
Vì tránh bị rỉ ra giường nên Trân Trân lót rất nhiều giấy vệ sinh.
Cảm giác đau đớn trong bụng cô giảm một chút.
Sau khi không còn đau đớn như vậy nữa, Trân Trân nằm một chút liền ngủ thiếp đi.
Cũng may đau cũng chỉ đau nửa ngày, ngày tiếp theo, trong bụng đã không còn cảm giác đau nữa rồi, cảm giác còn sót lại chính là cơ thể nặng nề, trên người khó chịu vì lẽ đó chẳng muốn động đậy.
Tối hôm qua không học nội dung mới nên nửa buổi sáng cũng không có nhiệm vụ học tập, Trân Trân cũng thả lỏng.
Ngô Đại Phượng ăn sáng xong không có chuyện gì nên đi tới thăm Trân Trân một chút, thấy cô thong thả nên ở lại nói chuyện với cô.
Hai người cầm băng ghế nhỏ ngồi ở trước cửa nhà tắm nắng.
Đại Bạch chạy tới muốn Trân Trân chơi cùng nó, Trân Trân không thể chơi cùng nó nên nó tự chạy tới chạy lui.
Nó chạy mệt thì lại nằm sấp bên chân Trân Trân, lè lưỡi đung đưa đuôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/co-vo-cua-si-quan/chuong-85.html.]
Nói tới chuyện lúc chạng vạng ngày hôm qua, Ngô Đại Phượng nói: "Đột nhiên đổi chỗ ở nên bị ảnh hưởng, chị cũng không bình thường."
Trân Trân nhớ lại chuyện tối hôm qua: "Ngày hôm suýt chút nữa là em đau c.h.ế.t rồi, ngồi ở ven đường đứng lên cũng không nổi."
Là Lý Sảng đẩy xe đạp đưa cô về.
Ngô Đại Phượng nói: "Nhìn vậy cô Lý Sảng này cũng được nhỉ."
Trân Trân tiếp lời Ngô Đại Phượng: "Chị ấy vẫn luôn rất tốt."
Ngô Đại Phượng tò mò: "Vậy sao em lại giận cô ta? Hai người các em mấy ngày không nói chuyện với nhau nhỉ?"
Trân Trân trầm mặc một lúc rồi nói nguyên nhân với Ngô Đại Phượng: "Ngày đó em biết chị ấy mang thai, thấy chị ấy nôn quá trời nên em nấu một nồi cá chép đậu phụ cho chị ấy một bát. Sau đó em đi cửa hàng thực phẩm phụ không cẩn thận nghe thấy chị ấy nói với người ta, nói chị ấy căn bản không coi em là bạn, nếu không phải nể mặt anh ba thì chị ấy cũng sẽ không để ý đến em."
Ngô Đại Phượng nghe nói như thế lập tức khẳng định: "Đây chính là lời trong lòng cô ta!"
Trân Trân nhẹ nhàng nín thở: "Sau khi nghe mấy câu này em liền cảm thấy khó chịu, cảm giác mình giống như một đứa ngốc. Em m.ó.c t.i.m móc phổi ra coi chị ấy là bạn, chị ấy là người bạn đầu tiên khi em đến đây, kết quả. . . . . ."
Ngô Đại Phượng: "Chị đã nói với em từ lâu rồi, cô ta chính là xem thường chúng ta."
Trân Trân suy nghĩ một chút: "Nhưng mà ngày hôm đó chị ấy đến nhà chị ăn cơm, khẳng định không phải cố ý nôn trên bàn ăn."
Ngô Đại Phượng ngược lại cũng thẳng thắn: "Chị biết, nhưng trong lòng chị vốn có thành kiến với cô ta, vốn là nhìn cô ta không vừa mắt, biết cô ta không phải cố ý nhưng chị vẫn cảm thấy rất đáng ghét. Thế nhưng bây giờ chị lại thấy cô ta cũng không phải không vừa mắt như vậy."
Trân Trân cười cười, còn nói: "Thật ra suy nghĩ một chút thì em cũng có thể hiểu, chúng ta đều là người từ nông thôn đến, không có văn hóa cũng không có kiến thức, cái gì cũng không hiểu, căn bản không phải người cùng đường với chị ấy. Nếu không phải chồng của chúng ta và chồng của chị ấy là anh em thì vì sao chị ấy lại phải lãng phí thời gian ở chung với chúng ta? Không có đề tài chung, đối với chị ấy cũng không phải là chỗ tốt đẹp gì."
Lúc này Ngô Đại Phượng cũng không có nổi nóng, nhìn Trân Trân nói: "Em đúng là nghĩ thoáng thật."
Trân Trân thẳng lưng hít một hơi thật sâu: "Em muốn nỗ lực để trở nên tốt hơn, chỉ cần bản thân thay đổi tốt hơn mới có thể được người ta coi trọng."
Ngô Đại Phượng nhìn Trân Trân cười một chút: "Em thật sự giống trẻ con."
Cô ta nói: "Chúng ta đều đã kết hôn, hầu hạ chồng nuôi con, để ngày tháng trôi qua tốt mới là chuyện chính, không có nhiều chuyện khác. Chuyện quan trọng cấp bách nhất bây giờ của em chính là sinh cho Thị Hoài Minh một đứa bé, tốt nhất sinh nhiều một chút hiểu không?"
Trước khi vào thành phố, mẹ, chị dâu cả, chị dâu thứ hai của cô cũng nói với cô những lời này.
Bảo cô nhanh chóng sinh con cho Thị Hoài Minh, sinh con, dùng con trói chặt Thị Hoài Minh, đời này cứ như vậy sẽ ổn.
Thế nhưng bây giờ cô cảm thấy con cái không giải quyết được bất kỳ vấn đề gì.