CON GÁI BẢO MẪU PHÁ HỎNG ĐỒ ÁN TỐT NGHIỆP CỦA TÔI - 12
Cập nhật lúc: 2024-11-03 12:26:44
Lượt xem: 72
10
Một tháng sau, Tống gia tuyên bố phá sản, đi lên con đường như trong cốt truyện.
Nhưng điều khác duy nhất chính là, người thu mua Tống gia cũng không phải là Thẩm Chu, mà là một người thần bí.
Từ công ty về nhà, đột nhiên có người dùng khăn bịt miệng tôi. Chiếc khăn bị tẩm thuốc, tôi nhanh chóng ngất đi.
Lần nữa khôi phục ý thức, tôi phát hiện mình bị trói trên một ngọn núi hoang.
Đúng là nơi tôi phơi thây hoang dã trong cốt truyện.
Một chậu nước lạnh tạt vào đầu tôi.
“Tôi biết cô tỉnh rồi, đừng giả vờ nữa.”
Gió cuối thu thổi qua, lạnh đến nỗi khiến tôi run lập cập.
Tôi ngẩng đầu lên.
Kẻ vừa nói mặt mày diễm lệ, đuôi mắt có một nốt ruồi lệ, sắc mặt tái nhợt, tựa như cả năm không thấy ánh mặt trời.
Đúng là Thái Tử hắc đạo, Thẩm Chu.
Phía sau gã, là năm sáu con ngao Tây Tạng ánh mắt đói khát nhìn tôi, mồm chảy đầy dãi dớt.
Đầu óc tôi trống rỗng.
Làm nữ phụ ác độc, kết cục của Tống Tuyết Quan chính là bị ngao Tây Tạng cắn c.h.ế.t đương lúc đang sống sờ sờ.
Nỗi đau bị chó hoang xé x.ác khiến trái tim đang bình tĩnh của tôi nhảy loạn lên.
Ngư Trân Trân như bị dọa sợ, rúc trong lòng Thẩm Chu, cọ cọ vào lòng gã thiếu niên ra sức lấy lòng.
Thẩm Chu bị động tác ấy lấy lòng, vuốt ve tóc Ngư Trân Trân: “Em xem, giờ em ngoan hơn rồi đấy. Không có Túc Hòa, không có Lăng Tầm, cũng không có Tống Phong Trì. Rất yên tĩnh, không có ai quấy rầy chúng ta.”
Gã vén một lọn tóc của Ngư Trân Trân lên, giơ lên chóp mũi ngửi ngửi: “Em chỉ cần giữ lại hương vị của tôi là đủ.”
Nghe thấy cái tên Tống Phong Trì, lòng tôi căng thẳng: “Cậu làm gì Tống Phong Trì rồi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/con-gai-bao-mau-pha-hong-do-an-tot-nghiep-cua-toi/12.html.]
Thẩm Chu bất mãn vì tôi đột nhiên chen vào, gã đột ngột buông dây cương ra, một con ch.ó ngao hung bạo vọt tới trước mặt tôi——
Khi cách mặt tôi chỉ đúng mười centimet nó mới dừng lại, nước dãi tanh hôi nhỏ lên trán tôi.
Nhìn thấy tôi bị dọa phải lùi lại, rồi bị dây thừng vướng ngã một cú buồn cười, Thẩm Chu cười ha hả: “Cô yên tâm, bọn họ ở đằng trước chờ cô rồi, chỉ còn người cuối cùng là cô thôi.”
Tôi cắn răng: “Cậu có ý tứ gì?”
“Ý của tôi chính là, b.oom——!” Thẩm Chu xòe ra năm ngón tay, bắt chước pháo hoa nổ, “Xe nhà cô đã bị tôi động tay chân, có lẽ giờ bọn họ đã ch.ết hết rồi.”
“À đúng rồi, chồng sắp cưới của cô, cũng ch.ết rồi đấy. Hắn bị tôi đẩy xuống sông, giờ x.ác cũng trương lên rồi, không biết Tống tiểu thư còn thích hắn nữa không.” Gã hạ mình liếc tôi một cái, lại cười nói: “Nếu thích, tôi có thể giúp các người minh hôn.”
Ngư Trân Trân nghe thấy mấy lời này, sắc mặt tái nhợt, ngón tay trắng nõn siết chặt cổ áo Thẩm Chu, như người sắp ch.ết đuối túm được cành cây. Cô ta nhẹ nhàng nhắc mãi: “Tống Tuyết Quan, là do cô hại tôi trước, đều do cô ép tôi. Chuyện này không thể trách tôi được, không thể trách tôi được.”
Thẩm Chu trấn an vuốt lưng ả: “Cô gây ra nhiều phiền toái cho Trân Trân như vậy, tôi phải đón tiếp cô cho chu đáo mới được.”
Cảnh tượng trước mắt giống hệt như trong cốt truyện, một thoáng nào đấy tôi không phân rõ đây là mơ hay thực.
Giây tiếp theo, Thẩm Chu sẽ buông dây cương ra, để lũ chó ngao đói khát vây lấy tôi.
Còn gã thì ôm ấp Ngư Trân Trân, cẩn thận nhấm nháp khoảnh khắc này.
Gió thu hiu quạnh, lá rụng rơi lả tả. Một khắc trước khi Thẩm Chu sắp buông dây cương, đột nhiên có tiếng động cơ môtơ gào thét lao tới——
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
“Tuyết Quan!”
“Chị!”
Tôi đột nhiên ngẩng đầu, đó là xe của bố mẹ tôi!
Thẩm Chu nhìn thấy chiếc xe vốn nên phát nổ giờ đây xuất hiện ngay trước mắt, gã còn khiếp sợ hơn cả tôi.
Gã hừ lạnh: “Nếu cô nhất quyết muốn ch.ết trước mặt ông bà già cô, vậy tôi thành toàn cho cô nhé.”
Tôi nhắm chặt mắt, nhưng nỗi đau đớn nên đến lại không đến.
Tôi hé mắt nhìn, thấy một điểm đỏ chiếu rọi trên trán Thẩm Chu.
Đó là tia laze của s.ú.n.g b.ắ.n tỉa.