Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Con gái mỏ than Chu Tư Tư - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-08-11 23:24:29
Lượt xem: 326

5

Chưa đầy vài ngày sau, công việc xét duyệt và khen thưởng của năm học này bắt đầu.

Số lượng học bổng Quốc gia có hạn, hầu như không có cửa cho sinh viên năm nhất.

Mọi người đều tập trung vào học bổng Hồng Hạc cho sinh viên năm nhất.

Học bổng này có rất ít suất, chỉ khoảng top 0,5% của mỗi học viện mới có thể nhận được.

Cách xét duyệt là dựa trên điểm GPA và đánh giá toàn diện, mỗi yếu tố chiếm 50%.

Tôi hỏi mượn từ chị khóa trên quy trình xét duyệt của năm ngoái, và dự định tự đối chiếu để chuẩn bị hồ sơ.

Chị ấy nói: "Quy trình này đã ba năm không thay đổi, em cứ yên tâm tham khảo nhé."

Các bạn ở ký túc xá bên cạnh hỏi tôi có tài liệu tham khảo không, tôi cũng rất sẵn lòng chia sẻ quy trình này lên nhóm lớp.

Mọi người đều cạnh tranh công bằng mà, ai có bản lĩnh thì giành được thôi.

Sau khi so sánh xong, tổng điểm của tôi là cao nhất.

Thực ra, GPA của tôi chỉ đứng thứ hai hoặc thứ ba, hai cô gái đến từ Sơn Đông và Chiết Giang ở ký túc xá bên cạnh đứng đầu bảng.

Nhưng điểm đánh giá toàn diện của tôi đặc biệt cao, vì tôi thường xuyên tham gia các cuộc thi, từ văn hóa thể thao đến nghiên cứu khoa học, không bỏ sót thứ gì.

Các bạn ở ký túc xá bên cạnh cũng hỏi điểm của tôi, tôi cũng trả lời trung thực luôn. Sau đó họ quyết định dành nhiều nỗ lực hơn để xin một học bổng cấp học viện khác.

Ba ngày sau khi nộp hồ sơ, danh sách nhận học bổng được công bố.

WeChat của tôi đầy tin nhắn mới, mọi người đều nói về cùng một chuyện…

Người nhận học bổng Hồng Hạc là Trần Thụy.

Liên tưởng đến câu nói của thầy Sử vài ngày trước: "Không cần tiền phải không, cứ chờ đấy", tôi càng nghi ngờ là ông ta đã can thiệp vào kết quả.

Tôi tập hợp tất cả tài liệu chứng minh rồi mang theo tập hồ sơ đến tòa nhà của học viện.

"Thầy Sử, em có thắc mắc về kết quả xét duyệt và khen thưởng."

Thầy Sử ngồi trước máy tính, bỏ mặc tôi một lúc lâu mới miễn cưỡng liếc nhìn tôi.

Lúc này, thái độ của ông ta hoàn toàn khác với thái độ khuyên nhủ tôi thêm người vào đội vài ngày trước.

"Có thắc mắc? Có thắc mắc gì?"

"Em nghĩ việc xét duyệt học bổng Hồng Hạc cho sinh viên năm nhất là không hợp lý..."

Chưa kịp nói hết câu, ông ta đã mất kiên nhẫn ngắt lời tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/con-gai-mo-than-chu-tu-tu/chuong-5.html.]

"Em nghĩ thì đấy là em nghĩ. Em có thể đừng coi cái học viện này như nhà của em được không? Chuyện gì cũng là em nghĩ, vậy sao em không lên làm hiệu trưởng luôn đi?"

?

Nếu trước đó tôi chỉ nghi ngờ ông ta làm khó dễ, thì bây giờ tôi đã chắc chắn.

"Thầy có thể để em nói hết không? Vì học viện đã công bố kết quả, vậy có nghĩa là sẵn sàng chấp nhận nghi ngờ..."

Ông ta lại ngắt lời tôi, giọng đầy khó chịu: "Chu Tư Tư, sao em nhiễu sự thế nhỉ? Các bạn khác không có vấn đề gì, chỉ có em là ngày nào cũng có vấn đề. Em có bao giờ tự nhìn lại mình không?"

Tôi kiềm chế cảm xúc: "Trần Thụy có điểm GPA xếp hạng thứ mười mấy, bình thường cũng không tham gia hoạt động hay cuộc thi nào. Em không hiểu tại sao học bổng lại được trao cho cậu ta. Nếu không có sự thiên vị nào ở đây, vậy xin thầy cho em một lời giải thích.”

Rầm!

Thầy Sử đập mạnh xuống bàn, chỉ tay vào tôi: "Chu Tư Tư, tôi cảnh cáo em, bịa đặt sự thật để vu khống ác ý sẽ bị kỷ luật đấy!"

Tôi cười lạnh: "Em vu khống ác ý? Nếu thực sự công khai minh bạch, tại sao thầy không dám đưa ra các tiêu chí xét chọn mà lại đe dọa em?"

Thầy Sử đẩy ghế ra, chân ghế cọ xát với sàn tạo ra tiếng động chói tai.

Nhưng giọng nói của ông ta còn khó nghe hơn: "Em quá ngạo mạn rồi, ai cho phép em nói chuyện với giáo viên như vậy! Gọi phụ huynh! Gọi bố mẹ em đến học viện, tôi muốn nói chuyện với họ!"

Gọi phụ huynh?

Tôi có chút do dự.

So với bố tôi, tôi chỉ có thể xem là đồ con nít, thầy Sử không phải đang tự chuốc lấy rắc rối sao?

Còn chưa kịp quyết định là nên cười hay cười lớn thì thầy Sử đã lên tiếng.

Đào Hố Không Lấp team

Thầy rõ ràng hiểu lầm sự im lặng của tôi, nói với vẻ đắc thắng và khinh bỉ: "Bố mẹ em phải xin phép nghỉ để đến đây đúng không? Chắc họ sẽ bị coi là bỏ việc nhỉ? Em đừng mong cầu xin tôi, vô ích thôi! Với loại học sinh như em, tôi đã muốn gọi phụ huynh từ lâu rồi!"

Tôi lắc đầu, nghiêm túc nói: "Em sẽ gọi họ đến ngay, kịp trước khi thầy tan làm hôm nay."

Thầy Sử nhìn tôi với ánh mắt như thể đang xem trò cười: "Từ Sơn Tây đến đây, đi tàu cao tốc cũng mất sáu, bảy tiếng, trừ khi đi máy bay… bố mẹ em đã bao giờ đi máy bay chưa?"

Tôi vừa nhắn tin vào nhóm gia đình vừa trả lời thầy: "Ồ, họ không ở Sơn Tây. Nhà em cũng có mua một căn biệt thự ở bên hồ Tây, hai ngày nay họ đang nghỉ dưỡng ở đó."

Thầy Sử nhìn tôi với vẻ không thể tin nổi: "Chu Tư Tư, nếu em bị hoang tưởng thì nên đi khám bệnh đi."

Ting!

Bố tôi nhắn tin lại.

"Giờ đúng không? Đến ngay, bảo ông ta đợi đấy!"

Tôi cất điện thoại, cười với thầy: "Em sẽ không đi đâu cả, em ở đây chờ thầy kỷ luật."

 

Loading...