Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Con gái mỏ than Chu Tư Tư - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-08-11 23:27:37
Lượt xem: 802

Tôi nhìn sang bí thư Trương, bắt đầu nói.

"Lúc mới vào học viện, em tự hào vì mình đã thi đỗ đại học X. Nhưng ngay khi đến học viện, thầy Sử đã làm em nhận ra rằng, học viện này chỉ ưu ái những sinh viên giàu có. Một cô gái xuất thân nghèo khó muốn cạnh tranh với một công tử nhà giàu để giành chức lớp trưởng là không thể; dự án mà bốn người chúng em đã thức đêm để hoàn thành có thể bị cướp mất vinh quang bởi một kẻ “dù không làm gì cũng được hưởng”; nếu em không tuân theo lệnh của giáo viên hướng dẫn thì em sẽ bị thiệt thòi lớn trong việc xét duyệt và khen thưởng."

Thầy Sử cuối cùng cũng tìm lại giọng nói của mình: "Tư Tư, tất cả những điều này chỉ là hiểu lầm, thầy không có ý xấu với em."

Tôi nhìn người đàn ông mập này rồi lắc đầu.

"Đến bây giờ, thầy vẫn nghĩ đây chỉ là chuyện giữa thầy và em sao?

"Chẳng qua là lần này em may mắn điền thông tin gia đình sai vào bảng thông tin, lại tình cờ không mặc quần áo hàng hiệu, khiến thầy nhầm tưởng em là sinh viên nghèo. Hôm nay, em có thể đối mặt với thầy một cách bình đẳng là nhờ bố mẹ em đứng sau lưng.

"Nhưng những sinh viên thực sự nghèo khó thì sao? Họ không có cha mẹ quyền lực bảo vệ, họ sẽ bị những giáo viên như thầy ức h.i.ế.p bao nhiêu lần trong bốn năm đại học này? Họ sẽ bị những sinh viên như Trần Thụy chà đạp bao nhiêu lần?”

"Mỗi sinh viên đại diện cho một gia đình, và một gia đình lại tiếp tục ảnh hưởng đến nhiều người khác. Hôm nay, thầy gieo vào lòng họ hạt giống của sự yếu đuối và ép họ phải chịu đựng, ngày mai sự ác ý đó sẽ chống đối lại xã hội. Những người có mặt ở đây, ai dám đảm bảo rằng mình sẽ không trở thành nạn nhân của sự ác ý?

"Đây không chỉ là chuyện giữa em và thầy, mà là chuyện của học viện, của nhà trường, và của toàn xã hội! Thầy Sử, với tư cách là một giáo viên hướng dẫn, thầy không có phẩm chất để giáo dục và dẫn dắt sinh viên."

Sau bài phát biểu hùng hồn của tôi, tôi liếc thấy bố tôi giơ tay định vỗ tay, nhưng mẹ tôi đã nhanh chóng ngăn lại.

Tôi lập tức mất hết khí thế, chỉ nhìn bí thư Trương, chờ đợi phản ứng của bà.

Thầy Sử cũng nhìn bà, ánh mắt đầy vẻ van nài.

Bí thư Trương im lặng một lúc rồi nói: "Em gửi tất cả các bản ghi âm và tài liệu này vào email của cô nhé."

Đây rõ ràng là dấu hiệu cho thấy sự việc sẽ được xử lý nghiêm túc.

Thầy Sử liên tục kêu lên: "Bí thư, tôi chỉ mắc sai lầm nhất thời, tôi không vi phạm quy định hay làm việc trái pháp luật!"

Luật sư Phương ân cần giải thích: "Việc có vi phạm hay không không phải do anh nói mà quyết định, mà phải dựa vào pháp luật. Bí thư Trương, nếu cô cần, tôi rất sẵn lòng tư vấn miễn phí."

Bí thư Trương lạnh nhạt nhìn ông ấy: "Cảm ơn anh, nhưng không cần. Học viện chúng tôi có Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật của riêng mình, và với những đồng chí phạm lỗi, chúng tôi cũng không nương tay."

Luật sư Phương gật đầu, tiếp tục nói: "Tôi vừa rồi rảnh rỗi nên đã tra cứu một số tài liệu công khai của quý trường, phát hiện ra một điểm: các quy chế xét duyệt cần phải được công bố sáu tháng trước khi áp dụng. Ngay từ điểm này, thầy Sử đã vi phạm quy định."

"Thầy Sử là đảng viên, đúng không? Theo quy định kỷ luật của Đảng, đảng viên vi phạm đạo đức xã hội chủ nghĩa thì phải bị truy cứu trách nhiệm kỷ luật hoặc kỷ luật theo quy định."

Ông ấy còn nhấn mạnh: "Còn nữa, việc thầy Sử thiên vị Trần Thụy như vậy, có thể điều tra xem có yếu tố hối lộ hay không."

Ông ấy khép điện thoại lại với nụ cười mỉm trên môi: "Tạm thời tôi chỉ tra cứu được đến đây, tôi sẽ theo dõi các thông báo kỷ luật của quý trường, và nếu tôi thấy mức độ xử lý quá nhẹ, tôi sẽ tiếp tục truy xét."

Tôi gần như c.h.ế.t lặng.

Thật đáng khâm phục, ông ấy liệt kê rõ ràng từng tội danh chỉ trong vài câu nói.

Thầy Sử gần như nghiến răng: "Tôi khinh! Cái gì mà tiến sĩ từ học viện danh tiếng, chẳng qua cũng chỉ là chó săn thôi. Nếu không phải bố của Chu Tư Tư giàu có, ông có dám giúp ông ta như thế này không?"

Luật sư Phương mỉm cười điềm tĩnh: "Điều này không liên quan gì đến ông Chu. Nếu cần nói lý do, thì có lẽ là vì tôi từng là một sinh viên nghèo khó, từng bị những giáo viên và bạn học như ông sỉ nhục."

Ông ấy nhìn sang bí thư Trương: "Nếu vừa rồi lời nói của tôi có phần cứng rắn, mong chị bỏ qua cho. Thời thanh niên của tôi bị những giáo viên như thế này làm tổn thương sâu sắc. Lúc đó tôi đã tin rằng giai cấp xã hội là cố định, người chăm chỉ không thể cải thiện cuộc sống của mình. Thật không ngại nói rằng, tôi từng có ý định trả thù xã hội."

Bố mẹ tôi, cùng với một đồng nghiệp khác của luật sư Phương rõ ràng cũng lần đầu tiên nghe thấy những lời này, gương mặt trở nên nghiêm túc.

Luật sư Phương thấy biểu cảm của chúng tôi, bèn cười: "Chính vì vậy, hôm nay khi nhìn thấy thầy Sử, tôi như nhìn thấy những giáo viên và bạn học năm xưa. Khi nhìn thấy Chu Tư Tư, tôi như nhìn thấy chính mình. Khác biệt ở chỗ, trước đây tôi chỉ biết tự nghi ngờ bản thân, nhưng giờ đây, tôi có thể đóng góp sức mạnh pháp luật cho mình trước kia, và cho nhiều sinh viên xuất thân nghèo khó từ nay về sau."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/con-gai-mo-than-chu-tu-tu/chuong-8.html.]

Lời nói của luật sư Phương đầy chân thành, đến cuối cùng, ông ngập ngừng một chút: "Nếu bí thư Trương đồng ý, có thể giới thiệu WeChat của tôi cho Trung tâm Hỗ trợ Pháp lý của học viện. Đối với những vụ việc như thế này, tôi có thể cung cấp hỗ trợ miễn phí."

Sau khi nghe lời của luật sư Phương, không khí bao quanh bí thư Trương trở nên mềm mại hơn nhiều. Đây là lần đầu tiên tôi nghe bà nói một đoạn dài như vậy trong suốt ngày hôm nay.

"Cảm ơn anh, luật sư Phương. Chúng tôi làm hành chính, luôn hy vọng “chuyện trong nhà không đem ra ngoài bàn tán”, nhưng điều đó không có nghĩa là học viện của chúng tôi sẽ bao che hay làm trái pháp luật. Về chuyện của Sử Vĩ và Trần Thụy, chúng tôi sẽ điều tra đến cùng, các anh có thể yên tâm. Nói ra thì tôi cũng có trách nhiệm. Vì vấn đề sức khỏe của mình mà tôi đã không giám sát chặt chẽ. Tôi phải cảm ơn các anh vì đã giúp phơi bày sự việc này kịp thời, cũng như đã cho tôi cơ hội sửa chữa lỗi lầm.'"

Vài cuộc đối thoại ngắn gọn, nhưng đã hoàn toàn quyết định số phận của thầy Sử.

Một người đàn ông to lớn như vậy, giờ đứng đó bất động, mặt trắng bệch.

Nếu biết trước có ngày hôm nay, thì đã không làm những chuyện như vậy.

Cuộc họp gia đình thân thiện đã gần kết thúc, bố tôi kịp thời chốt lại: "Cũng đến giờ ăn rồi, bí thư Trương tối nay có rảnh không? Chúng ta cùng ăn bữa cơm?"

Bí thư Trương lịch sự từ chối: "Không cần đâu, lát nữa tôi phải đi tái khám. Xin lỗi vì không thể tiếp đãi đúng mực."

Bố tôi không để tâm, mọi người chào tạm biệt nhau, chẳng ai nhìn thêm thầy Sử một lần nữa.

Ngoài hành lang, ánh hoàng hôn rực rỡ.

Bố mẹ tôi tay trong tay đi phía trước, với sợi dây chuyền vàng to và kính râm kim cương chói lóa, giờ đây lại trông có phần đáng yêu.

Luật sư Phương nhìn về phía những sinh viên vừa tan học, trong ánh mắt ông ẩn chứa sự tiếc nuối lẫn cảm giác nhẹ nhõm.

Một tháng sau, thông báo kỷ luật thầy Sử được công khai trên trang web của học viện.

Thông báo ngắn gọn, ý chính là phát hiện ông ta có hành vi nhận hối lộ, trong quá trình thực hiện nhiệm vụ đã vi phạm lý tưởng và gây ra ảnh hưởng xấu. Theo quy định liên quan, ông ta bị buộc thôi việc.

Còn về Trần Thụy, hình phạt của cậu ta nhẹ đến mức không đủ điều kiện để được công khai trên trang web của học viện. Nhưng cậu ta đã hoàn toàn bị xã hội cô lập, trở nên nổi tiếng cả trong và ngoài học viện.

Học bổng Hồng Hạc cho sinh viên năm nhất cũng được xét duyệt lại. Sau khi nhận học bổng, tôi đã quyết định quyên góp toàn bộ cho trẻ em nghèo ở vùng núi.

Trên trang web của học viện còn có hai tin tức ít được chú ý.

Luật sư nổi tiếng Phương XX trở thành luật sư đặc biệt của Trung tâm Hỗ trợ Pháp lý của học viện.

Tập đoàn XX của Sơn Tây quyên góp 6 tỉ 6 cho Trung tâm Hỗ trợ Pháp lý của học viện, thành lập Học bổng Ước Mơ dành cho các sinh viên nghèo vượt khó, do Trung tâm Hỗ trợ Pháp lý đánh giá và trao tặng.

Tất nhiên, tất cả những điều này không liên quan gì đến tôi.

Tôi, Chu Tư Tư, vẫn tiếp tục mang đôi giày thể thao của thương hiệu quốc nội yêu thích, mặc áo len giá 264 nghìn của một thương hiệu thời trang nhỏ, lang thang ở quán ăn đêm trước cổng học viện, chuyện trò cùng các đồng đội.

Tôi không còn đeo đồng hồ đắt tiền, và cũng từ chối lời đề nghị "Tặng con sợi dây chuyền vàng này" từ bố tôi.

Cuộc chiến với thầy hướng dẫn đã cho tôi thêm nhiều suy nghĩ về cuộc sống.

Những suy nghĩ này dài lắm, nhưng có thể tóm gọn bằng câu nói của bà Dương Giáng: "Sự may mắn của người này chính là nỗi xấu hổ đối với những người bất hạnh."

À đúng rồi, tôi đã đăng ký học lớp phụ về luật.

Tháng Chín này, tôi sẽ trở thành đàn em của luật sư Phương.

Có lẽ bây giờ năng lực của tôi còn hạn chế, nhưng tôi rất mong đến ngày mà năng lực của tôi đủ mạnh để bảo vệ những người xung quanh.

Đào Hố Không Lấp team

Mong rằng ngày ấy sẽ đến nhanh chóng, Chu Tư Tư, muốn nhanh chóng trở thành một thanh niên có ích cho xã hội!

 

Loading...