Còn Gì Bằng - Phu Quân Qua Đời, Tay Ôm Đầy Bạc - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-08-27 13:09:18
Lượt xem: 2,260
Nhưng ta không ăn chiếc bánh ấy, và trong cuộc giằng co ta giả vờ vô tình đẩy hắn xuống nước. Nếu không phải hắn ‘xuống nước giúp ta nhặt khăn tay’ mà ướt áo, phải vào phòng bên cạnh thư phòng để thay đồ, thì mọi người làm sao có thể bắt gặp được cảnh tượng trong thư phòng?
Như vậy, chủ mẫu thật sự tức giận đến mức thổ huyết.
Chuyện xấu của Thôi Vân Dao đã bị phơi bày trước mặt hoàng thất. Thôi Vân Dao muốn tìm một tiền đồ tốt ở kinh thành, chẳng khác nào trèo lên trời.
Và Tạ gia, lại đến đưa thiếp cưới trong hoàn cảnh như vậy.
“Thanh mai trúc mã tình thâm, từ nhỏ đã có hôn ước, chẳng lẽ Thôi gia lại không thừa nhận?”
Đối với đứa nữ nhi đã mất danh tiếng và tiền đồ, nếu không phải vì nể mặt Tô gia, phụ thân đã sớm đưa Thôi Vân Dao đến trang viên để giam cầm. Nay Tạ gia vẫn sẵn lòng kết thân, nhận lấy củ khoai nóng bỏng tay này, ông ta vui mừng khôn xiết, chẳng màng đến tiếng khóc lóc của Thôi Vân Dao, cũng lần đầu tiên không nghe lời chủ mẫu, ông ta chấp nhận.
Tạ Chiêu tự mình lăn xe lăn đến tặng sính lễ, sắc mặt âm trầm, nhìn Thôi Vân Dao chằm chằm tại sân viện: “A Dao đối với ta có tình ý sâu nặng, ta cảm kích vô cùng, tất nhiên sẽ kết cỏ ngậm vành mà đền đáp.”
Hắn nhấn mạnh từng chữ, ánh mắt âm u lạnh lẽo khiến người ta khiếp sợ.
Thôi Vân Dao cắn chặt môi, dòng lệ sợ hãi lăn dài: “A Chiêu, tất cả đều là hiểu lầm, là có người hãm hại ta. Tấm lòng của ta đối với chàng, nhật nguyệt có thể chứng giám.”
Nàng ta cuối cùng cũng nhận ra mình không còn đường lui, Tạ Chiêu chính là lựa chọn duy nhất. Nàng ta đã chấp nhận số phận, nhưng đã quá muộn rồi.
Tạ Chiêu đưa tay khô khốc, cười mà như không cười, nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho nàng ta: “Cũng không cần phải quá cảm động, thời gian còn dài, ân nghĩa và tình cảm, cứ từ từ mà trả.”
Chiếc bánh lạnh lẽo và chén trà trên bàn, Tạ Chiêu từng miếng từng miếng nhét vào miệng Thôi Vân Dao. Thôi Vân Dao run rẩy, nhưng không dám kháng cự, từng ngụm từng ngụm nuốt xuống, như nuốt cả nỗi oan ức mà nàng sẽ phải chịu trong phần đời còn lại.
Ta đứng dưới ánh tà dương rực đỏ, lặng lẽ nhìn bọn họ nhận lấy quả báo.
Thôi Vân Dao phát hiện ra ta đang đứng ngoài cửa, sau khi Tạ Chiêu rời đi, nàng tìm đến ta, không cam lòng mà cười lạnh: "Ngươi tưởng rằng Dư Minh Dương tốt hơn Tạ Chiêu bao nhiêu sao, đừng tưởng rằng gả cho hắn là ngươi có thể cao quý hơn ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/con-gi-bang-phu-quan-qua-doi-tay-om-day-bac/chuong-7.html.]
"Dư Minh Dương đêm qua còn nằm trên bụng hoa khôi, sáng nay còn chưa tỉnh dậy, ngươi nhất định không biết chứ. Ít ra, Tạ Chiêu yêu ta, bảo vệ ta, còn hơn ngươi phải sống trong lo sợ, không biết ngày nào sẽ trở thành quả phụ."
Kiếp trước kiếp này, nàng luôn thích xem ta là kẻ thù. Cứ như thể ta sống không tốt, thì càng chứng minh sự thành công của mẫu tử nàng vậy. Nghĩ lại, cũng thật đáng thương.
Được thỏa mãn bởi thành công khi chiến thắng những kẻ hèn mọn, chẳng qua chỉ chứng minh sự vô năng của họ mà thôi.
Ta ngắm nghía vài hộp trang sức quý giá mà nhà Ngụy đã tặng, cười mãn nguyện: "Ngươi không thấy sao, ngoại trừ Dư Minh Dương , Dư gia ai ai cũng xuất chúng cả.
"Lão phu nhân thương ta, Dư phu nhân yêu thích sự ngoan ngoãn của ta, thậm chí cả Dư Minh Dương cũng khen ta biết nhìn đại cục, sẵn sàng chi tiền mua hoa khôi cho hắn, đúng là chủ mẫu tốt mà bà nội hắn đã chọn."
Huống chi, Thôi Vân Dao nào có biết, khi ta vào phủ, không lâu sau sẽ là ngày ta có tiền tài trong tay, phu quân lại vừa hay qua đời, để lại cho ta những tháng ngày hưởng phúc không hết.
Nàng ta tức giận bỏ đi, đồn rải rác khắp nơi chuyện ta từng ngưỡng mộ Tạ Chiêu. Nhưng Dư phu nhân lại nắm tay ta, đau lòng không thôi: "Đứa trẻ ngoan, khổ thân con rồi."
Ta lắc đầu: "Vì Dư công tử mà dốc sức một chút, cũng chẳng phải là khổ cực gì."
11
Dư Minh Dương mắc chứng ‘giật kinh phong’, nằm trên giường với miệng méo, mắt lệch. Ta không những không hủy hôn, mà còn chủ động cùng Dư phu nhân cầu y xin thuốc chữa trị cho hắn khắp nơi.
Lấy lòng phu quân cũng chẳng là gì, ta quyết phải thu phục nhân tâm hết thảy Dư gia. Ta hết lòng chăm sóc, lại dịu dàng ngoan ngoãn, tất nhiên không ai ngờ rằng, chứng giật kinh phong của Dư Minh Dương là do ta động tay.
Hắn mê mẩn trinh tiết, không kể ý nguyện của người khác, đều chiếm làm của riêng. Những nữ tử bị tổn hại danh tiết, biết bao kẻ treo cổ, nhảy sông, thậm chí bị phụ mẫu g.i.ế.c c.h.ế.t cũng không ít.
Ta đến đây vì phú quý vinh hoa, hắn cầm bạc tiền mà đi phong lưu nơi chốn phồn hoa, chẳng liên quan gì đến ta. Nhưng kẻ dựa thế h.i.ế.p người, hủy hoại con nhà lành, thì nợ m.á.u phải trả bằng máu.
Kiếp trước, khi ta học y, đã biết được rằng Tạ thần y thành danh chỉ là kẻ lừa đảo, chuyên giả mạo để lấy tiếng, coi mạng người như cỏ rác. Đời này, ta liền lấy chứng cứ về tội ác của hắn để ép buộc hắn hợp tác với ta.
Thuốc cường dương mà Dư Minh Dương dùng để sinh long hoạt hổ, một đêm không nghỉ, tuy hiệu quả kỳ diệu, nhưng lại cực kỳ hại thân. Sau một tháng ham mê sắc dục, thân thể hắn sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.