Con Nít Như Tờ Giấy Trắng - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-10-21 19:24:27
Lượt xem: 690
Không khí rùng rợn liền biến mất hoàn toàn. Tôi nhìn theo khe cửa lên trên, quả nhiên thấy một con mèo đen đang đứng thẳng người.
Một phen hú hồn. Tôi mở cửa, định bế con mèo ra khỏi nhà vệ sinh để tránh phá hoại hiện trường vụ án.
"Cô muốn cứu An An không?" Con mèo đen lại mở miệng nói.
Tôi run rẩy cả người, không chút do dự ném con mèo ra khỏi lòng mình… Mèo dù có đáng yêu đến đâu, tôi cũng không chịu nổi sự sợ hãi này.
"Cậu.. cậu.." Những chuyện kỳ quái cứ xảy ra liên tục, đã vượt quá khả năng chịu đựng của tôi.
"Cô đừng sợ, tôi là bạn của An An, cô bé đã từng cứu tôi." Con mèo đen nhẹ nhàng đáp xuống đất, nói một cách bình thản.
"Cô muốn cứu cô bé không? Tôi có thể giúp cô." Nó lại hỏi lần nữa.
"Tôi muốn cứu, nhưng cứu bằng cách nào.. ca phẫu thuật đã thất bại rồi.." Nghĩ đến cô bé nhỏ nhắn đang cô độc nằm trong nhà xác, lòng tôi đau xót.
"Tôi sẽ đưa cô trở về, cô đi cứu cô bé, đến lúc đó cô tự nhiên sẽ rời đi. Tôi trong hình dạng mèo này còn quá yếu, không thể làm được gì nhiều." Con mèo đen giải thích.
"Đưa tôi về? Về nhà? Hay về bệnh viện?" Tôi nghi hoặc nhìn con mèo trước mặt, nhưng rồi chợt nhớ đến mảnh giấy kỳ lạ ở nhà:.
"Hãy tin hắn, cứu An An.".
Con mèo đen không nói thêm gì nữa, chỉ gật đầu. Cả thân thể của nó bắt đầu phát ra ánh sáng trắng chói lòa, càng lúc càng lớn, dường như đang bao trùm và nuốt chửng lấy tôi.
5.
Khi tỉnh lại lần nữa, tôi phát hiện mình đang nằm bò trên nắp bồn cầu trong nhà.
Ngẩng tay lên xem đồng hồ, phát hiện lúc này đã là tám giờ sáng, trong nhà chỉ có một mình tôi.
Chẳng lẽ việc tôi đến trường tối qua để thu thập chứng cứ chỉ là một giấc mộng? Tôi vì quá đau buồn mà ngất đi trong nhà vệ sinh?.
Tôi xoa đầu gối cứng đờ, lảo đảo đứng dậy, bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Lúc đi ngang qua bếp, vô tình liếc nhìn, tôi phát hiện trên bàn vẫn còn một tô mì bò ăn dở, bên cạnh có một tờ giấy lau, đệm mấy cọng hành lá đã được vớt ra từ tô mì.
Đây là bữa sáng mà An An ăn trước khi đi học hôm qua.
Nhưng tôi nhớ rất rõ rằng sau khi con bé rời nhà và lên xe buýt, tôi đã ăn hết phần mì còn lại và dọn dẹp sạch sẽ bàn ăn trước khi đi làm.
Chẳng lẽ tôi nhớ nhầm?.
Tôi cầm lấy tô mì, đột nhiên cảm nhận được hơi ấm truyền đến từ tay, đây là.. vừa mới ăn xong?.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/con-nit-nhu-to-giay-trang/chuong-4.html.]
Lời con mèo đen nói lại vang lên trong đầu tôi:.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
"Tôi đưa cô quay về.".
Tôi mở khóa điện thoại, nhìn chằm chằm vào ngày tháng trên màn hình một lúc lâu, để chắc chắn đây không phải là một trò đùa ác ý.
Trên màn hình, ngày tháng hiện rõ ràng: ngày 5 tháng 6, tiết Mang Chủng.
Chiều nay, tôi sẽ nhận được cuộc gọi từ cô Thái, thông báo đến bệnh viện chứng kiến cái c.h.ế.t của An An.
Hóa ra con mèo đen đã đưa tôi quay trở về ngày An An gặp chuyện.
Tôi nhất định, nhất định phải ngăn chặn bi kịch bắt nạt này xảy ra vào hôm nay.
Trên bàn có cuốn sổ mà tôi và An An thường dùng để viết lời nhắn cho nhau, tôi nhanh chóng xé một tờ, viết lại câu nói quen thuộc:.
"Hãy tin hắn, cứu An An.".
Tôi cần nhắc nhở bản thân mình khi quay về nhà tối nay rằng con mèo đen này là đáng tin cậy, dù hôm nay tôi có thất bại, nhưng trong chuỗi vòng lặp vô tận này, nhất định sẽ có một lần tôi có thể cứu được An An.
Vội vàng để lại tờ giấy, tôi cầm lấy chìa khóa xe, lái đến gần trường. Sau khi giải thích với bảo vệ rằng tôi đến để đưa bài tập cho con, tôi dễ dàng vào được trường. Lúc này đã là chín giờ.
Mang theo chút hy vọng mong manh, tôi từ từ bước đến trước cửa lớp sáu hai.
Tôi lo sợ, lo sợ rằng trong lớp không có bóng dáng của An An, lo sợ rằng bọn trẻ đã tụ tập ở cửa nhà vệ sinh, lo sợ tiếng còi cấp cứu vang lên đột ngột trong sân trường.
"Mẹ! Sao mẹ lại đến đây?" Giọng nói trong trẻo của An An vang lên phía sau tôi.
Tôi quay lại, ngồi thụp xuống, ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé của con vào lòng, bao nhiêu uất ức và nước mắt dồn nén bấy lâu vỡ òa tuôn ra.
"Mẹ, sao mẹ lại khóc?" Con bé lo lắng vặn vẹo người trong lòng tôi, cố gắng vòng tay ôm lấy tôi.
"Mẹ của An An? Chị đến trường có việc gì sao?" Cô Thái cũng đã nhìn thấy chúng tôi ở cửa lớp.
Tôi vội vàng lau mặt, cố gắng nở một nụ cười:.
"Không có gì đâu, tôi chỉ đến thăm An An thôi..".
"Hay là hai mẹ con vào văn phòng ngồi nghỉ một chút nhé? Lớp cũng sắp vào học rồi." Cô Thái nhận thấy vết nước mắt trên mặt tôi, khéo léo đề nghị.
Trong văn phòng, An An níu lấy tay áo tôi hỏi:.
"Mẹ, mẹ không đi làm sao?".