Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CON RỐI QUÝ PHI - CHƯƠNG 1

Cập nhật lúc: 2024-10-07 14:17:42
Lượt xem: 373

01

Ngày thứ ba Hoàng hậu hôn mê bất tỉnh, Tiêu Lẫm đến cung của ta.

Kể từ lần cuối ta và hắn cãi nhau to, đã nửa năm trôi qua.

Ta biết mục đích hắn đến đây, chẳng qua là muốn lấy trái tim của ta.

Hoàng hậu mang bệnh tim bẩm sinh, thể chất yếu ớt.

Không biết từ đâu kiếm được phương thuốc, nói rằng phải lấy hình bổ hình mới có thể chữa khỏi.

Và trong lời đồn, trùng hợp làm sao, ta lại có một trái tim Linh Lung.

Trái tim ấy vậy mà có thể khiến một con rối gỗ có cảm xúc.

Thần kỳ đến vậy.

Chắc hẳn, chữa khỏi bệnh tim cho Hoàng hậu cũng không thành vấn đề.

"Đừng hòng!"

Ta gào lên với Tiêu Lẫm.

"Đó là A gia* tặng cho ta, ai cũng đừng hòng cướp đi!"

( A gia = ông nội)

"Trì Trì." Tiêu Lẫm thở dài, "Cứu người một mạng, là công đức lớn."

"Nếu Công Thâu tiên sinh còn sống, chắc hẳn cũng sẽ..."

Ta hận ý cắt lời hắn.

"Ngươi có tư cách gì mà nhắc đến A gia ta!"

"Kẻ phụ bạc, kẻ dối trá!"

Năm đó, khi A gia giao phó ta cho hắn, hắn đã nói sẽ đối xử tốt với ta.

Đối xử với ta như vợ chồng bình thường.

Hắn đã không làm được.

Giờ đây, lại còn muốn mổ tim ta để cứu Hoàng hậu độc ác kia.

Nỗi chua xót dâng lên trong lòng khiến ta run rẩy.

Ta nghĩ, lúc này, ta nên khóc.

Nhưng ta không phải là người bằng xương bằng thịt.

Bốc rối,  người gỗ, dù nói thế nào, cũng chỉ là vật chết.

Là không biết khóc.

Tiêu Lẫm sững người một lúc, vậy mà lại khẽ cười.

"Trẫm và Hoàng hậu, là tình bất tự chủ."

"Tình bất tự chủ, sao có thể gọi là phụ bạc?"

Lời này của hắn, khiến ta không hiểu nổi.

Ta ngây ngốc nhìn hắn, "Cái gì?"

"Đáng tiếc, Trì Trì."

Tiêu Lẫm trách móc điểm nhẹ lên chóp mũi ta.

"Ngươi không phải người, làm sao có thể hiểu được chữ tình?"

02

Hắn nói đúng, ta không phải người.

Chỉ là một con rối gỗ tình cờ sinh ra linh trí.

A gia là nghệ nhân nổi tiếng nhất Thượng Kinh thành, giỏi làm rối bóng.

Sau đó, ông được tiến cử vào cung biểu diễn cho các quý nhân.

Ta cứ an tĩnh ngồi ở tiên điện đợi ông ấy trở về.

Lúc đó, ta vẫn chưa phải là dáng vẻ được tỉ mỉ chạm khắc như sau này.

Chỉ là một con rối xấu xí.

Cung nữ thái giám nhìn thấy ta, đều sợ hãi tránh xa.

Người duy nhất không sợ ta, là một thiếu niên què chân.

Hắn trông thật giản dị, đến tận rất lâu sau, ta mới biết hắn là một hoàng tử.

Thiếu niên tò mò quan sát ta hồi lâu, kéo kéo sợi dây nối với khớp của ta.

Ta miễn cưỡng giơ tay, thiếu niên liền tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

Chưa thấy bao giờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/con-roi-quy-phi/chuong-1.html.]

Ta khẽ hừ trong lòng.

Rối bóng của A gia, còn đặc sắc hơn nhiều.

Một hôm nọ, ta thật sự chán ngán trò chơi nhàm chán này.

Vậy nên khi thiếu niên lại kéo dây, ta u oán lên tiếng, gọi một tiếng "Đau".

Hắn giật mình, mở to mắt.

Còn ta cuối cùng cũng không nhịn được, bật cười.

Qua lại nhiều lần, hắn không còn sợ ta nữa.

Ta lại sinh ra lo lắng.

Lo lắng dung mạo mình không đẹp, cầu xin A gia chạm khắc ta xinh đẹp hơn nữa.

Như vậy, có phải sẽ xứng với hắn hơn một chút không?

Lúc đó, Tiêu Lẫm chỉ nói:

"Ta tàn phế, ngươi không phải người, chúng ta trời sinh một đôi."

Sau này, chân Tiêu Lẫm khỏi hẳn, A gia làm cho ta một trái tim giả y như thật.

Ai cũng không nhìn ra thân phận thật của ta, chỉ tò mò là con gái nhà ai mà xinh đẹp như vậy.

Tiêu Lẫm lại hết lần này đến lần khác, lạnh lùng phán xét ta.

"Vật giống người, chung quy không phải người."

03

Ta cuối cùng cũng thỏa hiệp.

Không phải tự nguyện, mà là vì hắn dùng A gia để uy h.i.ế.p ta.

"Trì Trì, nếu ngươi không đồng ý, trẫm sẽ sai người đào mộ Công Thâu tiên sinh lên."

"Ngươi nói xem, trong đồ tùy táng của tiên sinh, có phải còn giấu một trái tim Linh Lung Tâm khác không?"

A gia đã chữa khỏi tàn tật cho hắn, với hắn có ơn tái sinh.

Thế mà hắn lại vô liêm sỉ đến vậy.

Lòng người sao có thể hèn hạ đến thế?

Ta không hiểu.

Có lẽ, thật sự là bởi vì ta không phải người.

Nên ta không hiểu tình yêu, cũng không nhìn thấu lòng người.

Trong điện, chỉ còn lại hai thái y.

Ta ngẩng đầu hỏi: "Bệ hạ đâu?"

Thái y cứng nhắc đáp.

"Bệ hạ đã đến cung Hoàng hậu nương nương."

Tay nâng đao hạ.

Ta không cảm thấy đau.

Nhưng khoảnh khắc thân thể bị lưỡi d.a.o mổ ra, ta vẫn không kìm được run rẩy.

Ta nhớ lại rất nhiều chuyện.

Ánh mắt ngày càng lạnh nhạt, thiếu kiên nhẫn của Tiêu Lẫm.

Sự chế giễu của Hoàng hậu khi phát hiện ra đôi chân gỗ bị cháy sém dưới váy ta.

Và cả...

Rất lâu rất lâu về trước.

Khi ta tỉnh lại, A gia cười tủm tỉm nói với ta.

"A gia đã tặng cho Trì Trì một trái tim tốt nhất."

"Từ nay về sau, Trì Trì cũng có thể hiểu được hỉ nộ ái ố của thế gian, không khác gì con người."

Sau đó, rất nhiều đêm, ta ôm ngực, dường như có thể cảm nhận được sự rung động của trái tim.

Rõ ràng đến thế.

Cho đến khi... phần gỗ ở n.g.ự.c bị khoét ra.

Ta bị kéo về thực tại, lại thấy thái y hít sâu một hơi.

Không gì khác.

 

Loading...