CON RỐI QUÝ PHI - CHƯƠNG 3
Cập nhật lúc: 2024-10-07 14:19:35
Lượt xem: 569
Xiêm y mà tú phường may cho ta, vạt áo luôn dài hơn các phi tần khác vài tấc.
Nhưng bộ vũ y này thì khác.
Nó quá ngắn, vạt áo chỉ vừa đủ che đến bắp chân.
Vừa vặn để lộ ra đôi chân gỗ xấu xí bị cháy đen của ta.
Ta ngẩng lên, ánh mắt Tiêu Lẫm khẽ động, rồi nhanh chóng trở lại bình thường.
Hắn đang đợi ta cầu xin hắn.
Cầu xin hắn rút lại mệnh lệnh.
Cầu xin hắn đừng để ta mất mặt.
Cầu xin hắn quay lại với ta như xưa.
Nhưng mà, điều đó có quan trọng không?
Phàm là hình tướng, đều là hư vọng.
Lớp vỏ bọc phàm tục này, ta sớm đã không còn quan tâm nữa rồi.
Ta sai thị nữ cất vũ y đi.
Bình tĩnh đáp:
"Thần thiếp là Quý phi, lẽ ra nên như vậy."
Ta ngáp một cái.
"Nếu Bệ hạ không còn việc gì khác, xin mời về cho."
Tiêu Lẫm bỗng nhiên phát điên.
Giật lấy vũ y trong tay thị nữ, xé nát nó.
"Tô Bất Trì!"
"Ngươi cố tình làm khó trẫm, phải không?!"
Ta nhìn bộ dạng điên cuồng của hắn.
"Bệ hạ, người thật kỳ lạ."
"Không phải người nói, thần thiếp là Quý phi, lẽ ra nên như vậy sao?"
Ta nghiêng nghiêng đầu.
Không hiểu tại sao hắn lại tức giận như vậy.
"Thần thiếp, chỉ là lặp lại lời của người mà thôi."
Tiêu Lẫm nghiến răng cười lạnh.
Ngón tay chỉ vào ta run lên.
"Ngươi vậy mà học được cách đối phó với trẫm rồi."
"Ngươi thật sự... rất giỏi!"
Ta thản nhiên đáp: "Đương nhiên."
A gia từng nói, ta là con rối gỗ đẹp nhất thế gian.
Ta đương nhiên là đẹp đẽ vô cùng.
06
Y phục múa đã bị xé nát.
Ta cũng không cần phải nhảy múa nữa.
Chỉ là Hoàng hậu không chịu buông tha cho ta.
Trong yến tiệc, nàng ta vừa vuốt ve bụng nhỏ vừa cười khẩy.
"Trái tim của Quý phi quả thật rất tốt."
"Bản cung đã nghiền nó thành bột để làm thuốc, rất hợp."
Sắc mặt Hoàng hậu hồng hào, thoa nhìn quả thật đã khỏe hơn rất nhiều.
Nhưng một mảnh gỗ mục nát, sao có thể có công hiệu thần kỳ như vậy?
Bệnh tim gì chứ.
Rõ ràng là giả bệnh.
Nàng ta bất quá chỉ muốn cướp đi thứ ta trân trọng để mua vui.
Ví như ngọc bội năm xưa.
Ví như trái tim hiện tại.
Hoàng hậu thưởng thức vẻ mặt của ta, rút cây trâm cài hoa lựu trên đầu xuống.
"Hoa lựu nhiều hạt, cây trâm này là thứ bản cung yêu thích nhất."
"Giờ bản cung đã có thai, liền ban thưởng cho Quý phi vậy."
Nàng ta mỉm cười nhìn ta.
"Mong muội muội Quý phi sớm sinh hạ cho Hoàng thượng long tự, nối dõi tông đường."
Không khí chìm vào tĩnh lặng.
Lời này quả thật ác độc.
Trong cung ai ai cũng biết, Quý phi không phải người.
Nối dõi tông đường, càng là một trò cười lớn.
Tống quý nhân, tân sủng phi, không nhịn được, "phụt" một tiếng cười thành lời.
Thấy ta không động đậy, Tiêu Lẫm lạnh lùng nhắc nhở.
"Quý phi, còn không tạ ơn?"
Hắn liếc nhìn ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/con-roi-quy-phi/chuong-3.html.]
"Hay là, nàng chê quà tặng của Hoàng hậu?"
Đối mặt với ánh mắt chế giễu từ bốn phía.
Ta quỳ xuống đất.
"Tạ ơn Hoàng hậu nương nương ban thưởng."
Hoàng hậu cúi đầu.
Dùng giọng chỉ hai chúng ta nghe thấy mà cười khẩy.
"Cái thứ quái vật như ngươi, cũng muốn sinh con nối dõi cho Hoàng thượng?"
"Ngươi nằm mơ đi!"
Ngay sau đó——
Mọi người chỉ thấy cây trâm hoa lựu đột nhiên rơi khỏi tay ta, vỡ tan thành nhiều mảnh.
Hoàng hậu kinh hô.
"Muội muội, muội không muốn cây trâm của bản cung thì thôi, hà tất phải làm vậy!"
Tiêu Lẫm nổi giận, hắn đập bàn đứng dậy.
"Quý phi, nàng thật quá đáng!"
Hắn nắm chặt cổ tay ta, kéo ta lại gần.
"Cầu xin trẫm."
"Chỉ cần nàng cầu xin trẫm, trẫm sẽ tha cho nàng."
Ánh mắt chạm nhau, khoảng cách gần như vậy.
Hình như chỉ cần ta nói một câu mềm mỏng, hắn sẽ thâm tình hôn lên.
Cảm giác buồn nôn đã lâu không gặp lại ùa về.
Ta hất tay hắn ra.
"Đừng chạm vào ta!"
07
Tiêu Lẫm lại bắt đầu phát điên.
Hắn nói ta không biết trên dưới, tùy ý làm bậy.
Quên mất bổn phận của một phi tần.
Bắt ta đêm đêm quỳ trước cửa điện Dưỡng Tâm.
Học cách các phi tần khác thị tẩm.
Người được đưa vào đêm nay, là Tống quý nhân.
Ánh trăng sáng tỏ, trong điện tiếng nói yểu điệu, d..âm mỹ tràn ngập.
Nhưng chuyện này, khác gì ong mật giao phối?
Thật nhàm chán.
Ta nghe đến buồn ngủ, cúi đầu, bắt đầu gật gù.
Trong lúc mơ màng, lại nghe thấy tiếng cửa điện đột ngột mở ra.
Có người tức giận, cao cao tại thượng túm lấy cổ áo ta.
Mở mắt ra, đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt méo mó vì tức giận của Tiêu Lẫm.
"Tô Bất Trì!"
Hắn vội vàng bước ra, áo trước mở rộng, xiêm y xộc xệch.
Ta cau mày, đang định hỏi hắn phát điên cái gì.
Tiêu Lẫm lại vùi đầu vào cổ ta, cánh tay siết chặt eo ta.
Có chất lỏng ấm nóng thấm vào vạt áo trước của ta.
"Trì Trì, nàng không ghen sao?"
Giọng hắn run rẩy.
Hắn đang sợ hãi.
Vì hắn phát hiện, ta thật sự không quan tâm.
Ghen tuông?
Ta sờ sờ ngực, nhíu mày hỏi hắn.
"Ghen tuông là gì?"
Tiêu Lẫm cứng đờ.
Hắn hỏi:
"Nàng thấy phi tần khác thị tẩm, cảm giác thế nào?"
Ta nghĩ ngợi, rồi hỏi ngược lại.
"Liên quan gì đến ta?"
Hắn tràn đầy vẻ không thể tin được, "Còn gì nữa?"
"Buồn ngủ."
Hắn nhìn ta chằm chằm.
Ta nghĩ, lúc này, hắn muốn nghe ta nói gì đó.
Vậy nên ta cân nhắc mở miệng.
"Nói thật, Bệ hạ, ta cảm thấy Tống quý nhân đang giả vờ."
"Nếu không được, người uống chút rượu huyết lộc xem?"