Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CON TRAI SIÊU NAM YÊU QUÝ - Chương 6 - Hoàn

Cập nhật lúc: 2024-08-10 13:34:10
Lượt xem: 775

Nghe nó gọi tôi là mẹ, tôi nổi da gà, càng thêm ghê tởm trong lòng.

Cảnh sát nghe xong, nhìn tôi với ánh mắt dò hỏi.

Tôi cắn môi, mắt đỏ hoe: "Bị bắt cóc cũng không phải là lỗi của tôi, tôi cũng không muốn."

"Chu Đình!"

Em trai tôi thấy vậy muốn đánh tôi, nhưng lại bị cảnh sát ngăn lại.

Cảnh sát quát: "Người ta tìm được người nhà bị bắt cóc đều vui mừng khôn xiết, các người không vui mừng thì thôi, sao còn trách móc cô ấy? Năm đó các người là cha mẹ mà chăm sóc con cái cho tốt, vậy thì cô ấy có bị bắt cóc không?"

"Cô ấy đã chịu đựng bao nhiêu năm tra tấn, các người nên thương xót cho cô ấy. Làm sao còn có người nhà như các người, lại càng xát muối vào vết thương của người ta."

Mẹ tôi và em trai tôi bị mắng đến mức không còn mặt mũi nào, im lặng không nói.

Cảnh sát lại nói thêm vài câu rồi rời đi.

Trần Thiên Tứ vẻ mặt đắc ý, như thể đang nói: Thấy chưa, tôi muốn làm gì thì làm, không ai quản được tôi!

Sau đó vừa cười, vừa làm động tác cắt cổ.

Mọi người đều rợn tóc gáy.

Không dám nói thêm nửa lời với Trần Thiên Tứ.

Ngay cả chuyện muốn gả tôi để sinh con cho tài xế lái xe tải cũng không dám nhắc đến nữa.

Họ không nhắc đến, tôi lại chủ động nhắc đến.

Tài xế lái xe tải họ Tống, hơn bốn mươi tuổi, người ta nói là do vợ anh ta không sinh được con trai nên bị anh ta đánh chết.

(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)

Và không chỉ một người.

Nhìn xem, đây chính là ba mẹ yêu quý của tôi.

Vì tiền, lần lượt bán tôi đi.

Tôi chủ động hẹn anh ta ra ngoài ăn cơm vài lần.

Tôi nói với ba mẹ, đợi em trai tôi kết hôn xong thì sẽ chuyển đến đó.

Vì vậy, ba mẹ tôi vội tập trung chuẩn bị cho đám cưới của em trai tôi.

Không còn quan tâm đến tôi nữa.

18.

Vết thương của ba tôi không nặng lắm, nằm nửa tháng đã khỏi.

Ngày cưới của em trai tôi và Tiểu Mẫn đã đến.

Tôi thật sự không hiểu được cô gái này, biết rõ nhà họ Chu là một đống hỗn độn, nhưng vẫn cứ nhảy vào.

Gần đây tôi đã học được một từ mới.

Tránh xa hội chứng người cứu giúp, tôn trọng số phận của người khác.

Rất thích hợp với cô ta.

19.

Khi mẹ tôi phát hiện ra bị tôi lừa, tôi đã cầm tiền bán nhà, lên tàu hỏa đi về phía Nam.

Tàu hỏa mang màu xanh lá cây, ghế cứng.

Chạy rất chậm, nhưng không sao.

Dù sao tôi cũng đã đợi mười hai năm, còn thiếu dăm ba bữa sao?

20.

Năm thứ hai làm việc ở Quảng Châu, tôi gặp lão Tống đến lấy hàng.

Anh ta nói với tôi, ngày cưới của em trai tôi thật hỗn loạn.

Mẹ tôi vênh váo tự đắc lấy sổ tiết kiệm có hai vạn đưa cho cô dâu, nói với vẻ mặt chân thành rằng hy vọng cô ta sớm sinh một đứa con trai cho nhà họ Chu.

Cô dâu hiếm khi thông minh một lần, lập tức gọi bạn đang làm việc ở ngân hàng đến.

Người bạn kiểm tra, phát hiện là sổ tiết kiệm giả.

Mẹ tôi khăng khăng nói không thể nào, cô dâu liền mang sổ tiết kiệm đến ngân hàng, quả nhiên là giả.

Suýt chút nữa bị ngân hàng báo cảnh sát.

Sau khi náo loạn một hồi, đám cưới bị huỷ.

Em trai tôi trút giận lên ba mẹ tôi, ba mẹ tôi mất hết mặt mũi.

"Sau này tôi mới hiểu ra, lúc đó cô chủ động liên lạc với tôi là kế hoãn binh phải không? Cô thật sự rất lợi hại, lặng lẽ bán nhà lấy tiền mặt, cao chạy xa bay bắt đầu lại từ đầu."

"Tôi rất khâm phục cô!"

Lão Tống giơ ngón tay cái với tôi, trong lời nói đều là sự khâm phục.

"Vẫn phải cảm ơn anh, nếu không có anh, tôi cũng không thể thuận lợi như vậy."

Căn nhà của ba mẹ tôi là căn nhà duy nhất của họ.

Sau khi phát hiện bị bán, chắc chắn sẽ không bỏ qua dễ dàng.

Vì vậy, người mua nhà nhất định phải là người không sợ phiền phức.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/con-trai-sieu-nam-yeu-quy/chuong-6-hoan.html.]

Lão Tống là tài xế lái xe tải, quen biết nhiều người, tôi theo anh ta nên cũng biết không ít người, hỏi thăm vài câu đã tìm được người thích hợp.

"Ba mẹ cô không chịu chuyển đi, bạn tôi làm ăn phi pháp, tuy không ra tay nhưng đã trói em trai cô lại dọa cho một trận, ba mẹ cô đã lập tức chuyển đi."

Điểm yếu của ba mẹ tôi, vĩnh viễn là em trai tôi.

"Đám cưới tan vỡ, em trai cô hận bố mẹ cô đến chết, nghe nói đã cùng mấy người bạn đi nước ngoài làm việc, nhưng vẫn chưa liên lạc được."

"Ba mẹ cô không có chỗ ở, đã mang theo đứa con cô sinh ra chuyển đến khu ổ chuột, vừa nhặt rác vừa đợi cô quay về."

"Họ gặp ai cũng mắng sinh ra đứa con gái bất hiếu, vì đàn ông mà bỏ chồng bỏ con, nói họ thương đứa bé."

"Mấy năm gần đây, dựa theo việc cô bị bắt cóc được đưa tin, ba mẹ cô cũng bị người ta khinh thường, ngay cả bãi rác cũng không cho vào. Không biết vì sao trong một đêm mưa, ba cô bị đứa con cô sinh ra đuổi đánh, bị xe tải chạy qua cán chết."

"Còn mẹ cô hình như tinh thần không được tốt, nói gì mà xin lỗi cô, không nên bán cô đi..."

"Đứa con cô sinh ra có khuynh hướng bạo lực, ngày nào cũng đòi tiền mẹ cô, mẹ cô không cho thì nó cướp. Kết quả trong lúc giằng co, nó đã bóp cổ mẹ cô đến chết, bản thân nó cũng bị bắt vào tù."

Nó đã trưởng thành, không còn lấy cớ vị thành niên được nữa.

Nghe lão Tống kể những chuyện này.

Nỗi hận trong quá khứ dường như đã tan biến.

Trong lòng cũng trở nên rất bình yên.

Lão Tống do dự nhìn tôi vài lần: "Cô đã từng nghĩ đến đứa bé đó chưa?"

Câu hỏi này, hỏi rất hay.

Đã từng nghĩ đến chưa?

Câu trả lời rất rõ ràng.

"Chưa từng."

Chưa từng nghĩ đến.

Tôi không phải thánh nhân, đứa con mang theo oán hận và sỉ nhục mà sinh ra, đối với tôi mà nói, nhìn thêm một cái cũng là dày vò bản thân.

Lão Tống muốn nói gì đó, nhưng lại không nói nên lời.

Qua hồi lâu, anh ta mới lẩm bẩm: "Tôi cũng thấy lạ, sao họ lại không đưa đứa bé đi?"

Tôi cười mà không nói.

Tại sao ư?

Vì ngu dốt.

Bản thân họ đã trọng nam khinh nữ cả đời, đương nhiên cũng cho rằng tôi giống họ, coi con trai là trời.

Họ cho rằng, chỉ cần Trần Thiên Tứ còn sống, sớm muộn gì tôi cũng sẽ quay về.

Đến lúc đó, họ có thể dùng Trần Thiên Tứ để khống chế tôi.

Thật nực cười.

Mười hai năm, tôi chọn sinh ra Trần Thiên Tứ, đứa bé siêu nam này, không chỉ là để trả thù nhà họ Trần, người mua.

Mà còn có nhà họ Chu, người bán.

So với nhà họ Trần bỏ tiền mua vợ, nhà họ Chu bán con gái ruột để lấy tiền nuôi con trai càng thêm là tội ác tày trời.

"Tôi không cảm thấy cô không sạch sẽ, ngược lại tôi cảm thấy cô rất dũng cảm. Cô... những năm tháng ở bên ngoài chắc chắn đã chịu rất nhiều khổ cực."

"Nếu cô đồng ý, tôi có thể chăm sóc cô."

Lão Tống nói với vẻ mặt chân thành, nhưng tôi đã từ chối anh ta.

"Con đường phía trước, tôi muốn tự mình đi."

"Cảm ơn anh."

21.

Theo làn gió cải cách mở cửa thổi khắp đất nước, tôi nắm bắt được cơ hội.

Vì không được học hành nhiều, nên tôi bắt đầu từ việc bày bán hàng rong.

Nhờ sự chăm chỉ chịu khó hơn người, ba năm sau, tôi đã có một gian hàng cố định.

Năm năm sau, nhờ sự hỗ trợ của chính phủ, tôi thuê được một cửa hàng trong khu chợ mới, từ bán lẻ chuyển sang bán sỉ.

Mười năm sau, cuối cùng tôi cũng mua được căn nhà của riêng mình.

Trong thời gian đó, có rất nhiều người giới thiệu đối tượng cho tôi.

Tôi cũng gặp được những người đàn ông rất tốt.

Nhưng tôi đều từ chối.

Phụ nữ sinh con đẻ cái, chăm sóc chồng con, là trọn vẹn.

Phụ nữ không kết hôn, không sinh con, tự lực cánh sinh, cũng là trọn vẹn.

Những năm qua, tôi luôn trích một khoản tiền quyên góp cho các tổ chức từ thiện, góp phần giúp đỡ những phụ nữ và trẻ em bị bắt cóc trở về nhà.

Tôi đã từng dầm mưa dãi nắng.

Nhưng tôi nguyện ý che ô cho người khác.

Hoàn.

Loading...