Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Công chúa gả thay - C6

Cập nhật lúc: 2024-08-02 13:56:10
Lượt xem: 372

6

 

Cuộc sống sau khi Tiêu Dực đi trôi qua rất chậm, Trường Nhạc mỗi ngày đếm ngón tay, lại phát hiện khoảng cách Tiêu Dực trở về còn rất lâu rất lâu.

 

Trong những ngày này, Trường Nhạc tiến cung vấn an hoàng đế. 

 

Nam tử oai nghiêm bất khả xâm phạm lúc đầu giờ đã bệnh nặng đến mức chỉ còn lại một nắm xương, nằm trên tấm chăn bông mềm mại như bèo tấm.

 

Mười mấy đứa con của hoàng đế, có thể tới đều đã tới, như là muốn vội vàng gặp mặt lần cuối cùng.

 

Trường Nhạc cùng mấy tỷ tỷ ngồi ở thiên điện Tử Kim cung nghỉ ngơi, bỗng nhiên nghe được chính điện bên kia truyền đến tiếng khóc khàn khàn, trong lòng lộp bộp một chút. 

 

Vừa muốn chạy tới xem xét tình huống, Ngự lâm quân liền vây quanh toàn bộ Tử Kim cung.

 

Trương quý phi quả nhiên quyết định bí mật không phát tang, đem các hoàng tử công chúa tất cả đều nhốt ở Tử Kim cung. 

 

Bất quá, thái tử chạy rồi.

 

Trường Nhạc bị nhốt trong Tử Kim cung, cũng không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết Thái tử chạy trốn tới nơi nào. 

 

Nàng đếm từng ngày, chắc chắn như năm đó, Tiêu Dực sẽ tới cứu cô.

 

Giữa hè nóng bức, t.h.i t.h.ể Hoàng đế bắt đầu dần dần hủ bại, tản mát ra mùi hôi thối mờ mịt ở trên không Tử Kim cung, phảng phất một đám sương đen không tản ra được.

 

Có một ngày, bên ngoài càng ngày càng ồn ào, mơ hồ có tiếng la hét. 

 

Nhị hoàng tử mặc áo giáp sáng ngời bước vào, ngửi thấy mùi hôi thối liền cau mày chán ghét. 

 

Trường Nhạc đang trốn trong góc bị hắn tóm lấy, kéo ra tường thành. 

 

Đứng trên cao nhìn về phía xa, Trường Lạc nhìn thấy binh lính dày đặc đứng bên ngoài bức tường thành. 

Truyện được đăng duy nhất trê. Monkey trên những kenh khác là giả mạo!

 

Khi nhị hoàng tử hét lên với người bên dưới, Trường Lạc có chút choáng váng. 

 

Trong Tử Kim Cung mỗi ngày chỉ có bánh khô, nàng đã rất lâu không uống nước. 

 

Nếu không có nhị hoàng tử đỡ nàng, nàng đã ngã xuống từ lâu rồi.

 

Nhị hoàng tử hướng xuống dưới hô: 

 

"Tiêu Dực! Ngươi xem người này là ai - -!" 

 

Nói xong, liền dùng sức đẩy Trường Nhạc về phía trước.

 

"Chỉ cần ngươi quy thuận bản điện hạ, c.h.ặ.t đ.ầ.u Thái tử xuống, bản điện hạ sẽ thả nàng ra. Nếu không - - hôm nay chính là ngày c.h.ế.t của nàng.”

 

Phía dưới ồn ào, Trường Nhạc nghe không rõ Tiêu Dực nói gì, đại khái là đừng. 

 

Nàng không biết, nàng nghe không rõ. 

 

Nàng không biết mình lấy đâu ra khí lực, thoát khỏi sự quản chế của Nhị hoàng tử, từ trên tường cung nhảy xuống. 

 

Nàng như một con bướm rơi xuống, bên tai chỉ có tiếng gió vù vù.

 

Nàng chỉ có một ý nghĩ, Tiêu Dực là anh hùng, nàng không thể để cho hắn mang trên lưng thanh danh g.i.ế.c chủ.

 

Dưới tường cung có một gốc cây cổ thụ, trước khi Trường Nhạc nhảy xuống lạc quan nghĩ, nếu như đủ may mắn, nàng có lẽ có thể không phải chết. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cong-chua-ga-thay/c6.html.]

Có c.h.ế.t cũng không sao. 

 

Nàng vừa nhảy, thành toàn cho Tiêu Dực, cũng thành toàn cho mình. 

 

Ít nhất khi người khác nhắc tới nàng, sẽ nói: 

 

"Vậy phu nhân của Tiêu vương gia, cũng là một anh hùng.”

 

Cây cổ thụ kia tiếp được Trường Nhạc, sau đó nhánh cây gãy, cả người lẫn cành cây cùng rơi xuống đất. 

 

Trường Nhạc chỉ cảm thấy cả người đều đau, trước mắt m.ô.n.g lung không thấy rõ thứ gì.

 

Tiêu Dực trong ngàn vạn người chạy về phía nàng, hắn vừa động, binh lính bên cạnh cũng phát động thế công mãnh liệt.

 

"Phu nhân, Trường Nhạc, Nhạc nhi... nàng đừng ngủ, nàng mở mắt nhìn ta, Nhạc nhi, nàng mở mắt nhìn ta..." 

 

Tiêu Dực khóc lên, giống như một đứa trẻ cùng đường.

 

Trường Nhạc nằm trong lòng hắn, cố sức mở mắt, vươn tay muốn sờ mặt hắn. 

 

Nàng ý thức được, nếu không nói ra khỏi miệng, chỉ sợ cũng không có cơ hội.

 

Nàng nói: "Phu quân... chàng còn nhớ hay không, năm Nguyên Thanh thứ tám mùa xuân, ngự viên vây săn, chàng đã cứu một nữ hài. khi đó ngươi, còn không phải là chiến thần, nhưng đã là ngôi sao sáng trong lòng ta."

 

“Chàng chói mắt như vậy, mà ta lại bình thường như vậy. Trong những ngày chàng giả bộ tàn phế, bọn họ đều nói, ta gả cho chàng ủy khuất. Ta không ủy khuất, ta cực kỳ cao hứng.

Bởi vì ta đã sớm yêu chàng.”

 

 

Tiêu Dực khóc không thành tiếng, run rẩy từ trong n.g.ự.c lấy ra một đóa châu hoa nhăn nhúm, cắm lên tóc của nàng.

 

“Ngày mười một tháng sau, ta đi ngang qua một sạp trang sức, chủ sạp là một đôi vợ chồng già. Bọn họ hỏi ta, có muốn mua một đóa về nhà tặng cho người trong lòng hay không. Ta chọn một đóa xinh đẹp nhất, giấu ở nơi gần trái tim nhất, muốn tặng cho nàng. Ta cũng yêu nàng.”

 

Phía sau bọn họ binh hoang mã loạn, đao quang kiếm ảnh, nhưng đều không liên quan đến bọn họ. 

 

Giống như ở hai thế giới.

 

Bạch Trường Lâm xách hòm thuốc chạy tới, trên người dính máu, vội vàng hỏi: 

 

"Hô hấp có khó khăn không?"

 

Trường Nhạc cười lắc đầu, nàng chính là cả người đau, hô hấp ngược lại vẫn là chuyện nhỏ.

 

Bạch Trường Lâm lại thở phào nhẹ nhõm, gọi binh lính khiêng cáng tới, vỗ vỗ vai Tiêu Dực: 

 

"Yên tâm đi, có thể thở sẽ không chết."

 

Trường Nhạc thấy Bạch Trường Lâm để râu, so với trước kia thoạt nhìn trầm ổn hơn nhiều, hẳn là sẽ không gạt người.

 

Trường Nhạc lại vui vẻ, quay đầu nhìn về phía cây cổ thụ gãy cành kia.

 

Hết!

 

Lời cuối: 

 

Tiêu Dực cả đời quyền cao chức trọng, làm chiến thần cả đời. 

 

Thê tử hắn thường nói, hắn là ngôi sao trên trời, chiếu sáng vạn dặm núi sông. 

 

Nhưng hắn cảm thấy mình càng giống một con diều, bay cao hơn nữa, cũng vẫn muốn trở lại lòng bàn tay nàng.

Loading...