CÔNG CHÚA KIÊU NGẠO - CHƯƠNG 6
Cập nhật lúc: 2024-10-22 16:06:28
Lượt xem: 4,100
Trên đường về, gặp đám ma cô đang hành hạ cô gái mới chạy trốn, ta lại bảo thị vệ đánh cho đám đàn ông bỉ ổi kia một trận, vớt cô nương tên Tiểu Hoa kia lên xe. Ma cô gào lên: "Ngươi là người phương nào? Dám nói tên ra không? Chủ tử nhà ta không phải người dễ chọc đâu!"
"Chủ tử nhà ngươi là ai vậy?" Ta hứng thú bừng bừng, bảo người vén rèm xe lên, nghiêng đầu nhìn hắn.
Kẻ vừa gào thét kia, mắt cứ thế nhìn thẳng, ánh mắt đám người dần trở nên ghê tởm. Hỏi chủ tử hắn là ai, lại chẳng nói ra được cái tên nào.
Ta tự giới thiệu: "Nhớ kỹ, ta là nhị thiếu phu nhân phủ tướng quân, cũng là tân chủ tử của ngươi hiện tại. Có vấn đề gì thì đi tìm Tống nhị lang."
Nói xong, thị vệ tay lên đao xuống, một hàng đầu người rơi xuống đất, chỉ còn tên ma cô vừa gào thét kia, cứ thế tè ra quần chạy mất, để lại một tên về báo tin.
Xúc phạm công chúa đương triều, theo luật đáng chém.
Đây chính là kết cục.
Ướp lượng đàn ông, đốt lầu dân, khi làm chuyện xấu ta đều mượn danh nghĩa của Tống Diễm.
Không phải thích mỹ nhân sao? Vậy thì nhét hết vào viện của Tống Diễm làm thiếp, hủy hoại danh tiếng của hắn, dùng tiền của hắn nuôi, cho hắn nghèo chết.
Thuận tiện dặn dò người gác cổng tối nay không cho hắn vào, người gác cổng do dự, ta nghịch lệnh bài công chúa cười lạnh với hắn.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Người gác cổng "ầm" một tiếng đóng cửa thật chặt.
Khi làm chuyện xấu ta là phu nhân của Tống Diễm, khi làm chuyện tốt ta là Triệu Kính Ngọc, khi dùng quyền thế ép người ta chính là Chiêu Ngọc công chúa.
Đêm tân hôn hắn cho ta leo cây, khiến ta mất mặt, ta liền đi dẹp thanh lâu, cho hắn ngủ ngoài đường, cho hắn gánh chịu hậu quả, cho hắn trở thành trò cười.
Đây chính là đáp trả.
10
Nhưng có lẽ là ghét ai ghét cả tông chi họ hàng, ngay cả đám mỹ nhân ta tha về Tống Diễm cũng không thèm ngó tới, khiến đám mỹ nhân kia nhìn mặt đoán ý, ngày ngày vây quanh ta lấy lòng.
Tiểu Hoa thì ngốc hơn, nàng chỉ muốn báo ân, cô nương này vốn là người giang hồ, võ công cao cường, đầu óc đơn giản, ta liền nâng nàng lên làm quý thiếp.
Tống Diễm giẫm bẹp mầm sen ta lương tâm trỗi dậy để lại cho hắn, cười lạnh chế giễu: "Đúng vậy, ngươi Triệu Kính Ngọc ngoài thân thiết với hoàng huynh, chỉ thích chó và kẻ làm chó cho ngươi."
Ta: "Còn hơn ngươi chỉ thích bạch liên hoa trà xanh."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cong-chua-kieu-ngao/chuong-6.html.]
Tống Diễm: "Chẳng lẽ thích loại người kiêu căng ngạo mạn, lãnh tâm lãnh phế như ngươi?"
Ta: "Ai thèm ngươi thích? Chó đáng yêu, ngươi thì không đáng yêu."
"Gâu gâu~" Một tiếng chó sủa cắt ngang lời ta.
Quay đầu lại liền thấy con ch.ó ta nuôi đang đuổi theo Tô Vô Song, miệng chó há ra, cắn vào tay áo nàng ta, Tô Vô Song ngã sấp mặt, kinh hoàng nhìn vị đại tướng oai hùng nhà ta: "Sao ở đây lại có... Husky!!!???"
"Chó phiên bang tiến cống." Ta rất là chán ghét, "Quả nhiên chó không bỏ được thói ăn cứt, hai người các ngươi từ nhà xí chạy ra đấy à?"
Đang nghĩ con ch.ó này không nuôi được nữa, nó gâu gâu giật tay áo Tô Vô Song, kéo ra mấy viên mứt quả, gầm gừ với nàng ta, rồi lại ủy khuất gâu gâu với ta.
Gia đinh chăm chó thở hổn hển chạy đến, giải thích: "Điện hạ, là cô nương này lấy nhầm đồ ăn vặt của Uy Mãnh đại tướng, nên mới bị đuổi cắn."
Trán Tô Vô Song bị va rách một mảng to, tay áo bị xé rách, người dính đầy bùn đất, lại thêm việc ăn hoàng liên, ba đậu tả cả ngày, sắc mặt trắng bệch, xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu, chỉ hận không thể chui vào khe đất.
Ta: "Chỉ cắn quần áo thì tính là gì mà đuổi cắn. Người cũng vậy, mứt quả cũng vậy, không xin phép mà lấy là trộm, muốn cắn thì cắn tay kẻ trộm."
Con chó nhà ta tinh ranh, nghe vậy "gâu" một tiếng cắn vào tay Tô Vô Song.
11
Nàng ta hét lên một tiếng chói tai, bò ra né tránh, trên tay có thêm một vết cắn chảy máu, ngẩng đầu đáng thương nhìn Tống Diễm: "Ta, ta không biết đó là đồ ăn vặt của chó, ta không cố ý."
Hạ thấp tư thế muốn làm nổi bật sự độc ác của ta, để Tống Diễm bênh vực nàng ta.
Tống Diễm do dự một chút, vẫn còn để ý chuyện nàng ta trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu nói dối tự mình sắc thuốc, nhìn bộ dạng đáng thương của nàng ta, cuối cùng vẫn nghiêng về phía nàng ta, nói với ta: "Ngươi..."
Ta không muốn nghe đôi gian phu dâm phụ nói nhảm, dù sao nữ xuyên không cũng chướng mắt ta, ta liền bắt Tống Diễm dạy dỗ, ai bảo hắn mang về, coi như đều là lỗi của hắn.
Giơ tay muốn tát hắn một cái, bị hắn nhanh tay lẹ mắt nắm lấy cổ tay, Tống Diễm quát: "Triệu Kính Ngọc, ngươi có thể có chút dáng vẻ tiểu thư khuê các dịu dàng hiền thục được không?"
"Hả? Không phải ngươi ghét nhất kiểu tiểu thư khuê các cổ hủ nhàm chán sao?"
Ta cười đáp, giơ tay còn lại tát hắn một cái.
Bạo lực không giải quyết được vấn đề, nhưng mà sướng.