CÔNG CHÚA LỌ LEM SỐ 39 - CHƯƠNG 4
Cập nhật lúc: 2024-10-13 15:16:18
Lượt xem: 229
Cánh cửa gỗ nặng nề chậm rãi đóng lại, ngăn cách nụ cười của mấy người ra bên ngoài.
Tôi nhào tới gõ cửa.
"Các người làm gì vậy? Thả tôi ra!"
Nhưng dù tôi có gõ thế nào, bên ngoài cũng không phát ra thêm một tiếng động nào, tôi một mình đứng trong hành lang hun hút, đèn chùm pha lê trên đỉnh đầu chia cắt bóng tôi thành từng mảnh vụn, khắp hành lang đều là những cái bóng đen với đủ loại góc độ kỳ quái.
Tôi sởn gai ốc, nắm chặt chìa khóa, đi đến cửa căn phòng thứ sáu bên tay trái.
"Cạch" một tiếng, chìa khóa xoay, tôi đẩy cửa phòng ra, cảm giác kinh hãi trong lòng tan biến .
Đây là một phòng ngủ sang trọng, toàn bộ căn phòng được trải thảm Ba Tư đắt tiền, cạnh tường là chiếc giường lớn lộng lẫy, đối diện cửa phòng là mấy ô cửa sổ nhỏ hẹp.
Cửa sổ cũng được vẽ kính màu, dài hẹp, nghiêng người cũng không chui ra được, nhưng bây giờ trời chưa tối, ánh sáng vàng kim xuyên qua cửa sổ kính chiếu vào, khiến căn phòng ngủ này thêm vài phần ấm áp.
Tôi đứng bên cửa sổ ngẩn người, bên ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân trầm thấp.
Tôi giật thót tim, hoàng tử đến rồi!
Tôi nhanh chóng nhìn xung quanh, lao đến bên giường, vén tấm màn giường dài chấm đất lên, định chui vào trong.
Dưới gầm giường, một đôi mắt xanh lá cây đang lóe sáng, nhìn chằm chằm vào tôi.
8
"Á..."
Tôi hét lên kinh hãi, liên tục lùi lại.
Cùng lúc đó, một con mèo đen lông bóng nhảy ra khỏi gầm giường, cong lưng, gầm gừ với tôi.
Tôi lùi lại mấy bước, lưng dựa vào một thân hình cứng rắn, hoàng tử một tay giữ vai tôi, một tay vẫy gọi con mèo đen.
"Hắc Lang, lại đây."
Con mèo đen nhảy lên vai tôi, đôi mắt xanh lục lóe lên vẻ hung dữ kỳ dị.
Hoàng tử cúi người xuống, hơi thở ấm áp phả vào cổ tôi, khiến tôi nổi da gà.
"Em đã nhìn thấy hết rồi, phải không?"
Tôi tỏ vẻ hoang mang.
"Thấy gì cơ?"
Hoàng tử nheo mắt quan sát tôi.
"Tối qua tại sao lại chạy?"
Tôi giả vờ e thẹn, quay đầu không dám nhìn ngài ấy.
"Mẹ kế tôi mỗi tối trước mười hai giờ sẽ kiểm tra phòng, khóa cửa lại, nếu bị bà ấy phát hiện tôi không ở nhà, tôi sẽ c.h.ế.t chắc. Hoàng tử điện hạ, cầu xin ngài thả tôi về. Chị cả tôi nói, nếu tôi dám thừa nhận là người nhảy với ngài tối qua, chị ấy nhất định sẽ g.i.ế.c tôi."
"Sợ bà ta đến vậy sao..."
Hoàng tử nắm chặt hai vai tôi, đôi mắt sâu thẳm nhìn tôi đầy ẩn ý.
"Em yên tâm, làm Vương phi của ta, không cần sợ ai hết."
"V… Vương phi?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cong-chua-lo-lem-so-39/chuong-4.html.]
Tôi kinh ngạc trợn tròn mắt.
Có ý gì, cứ thế tin tôi rồi, không g.i.ế.c tôi, còn muốn cưới tôi? Hay là, lấy cớ này, giam cầm tôi trong cung?
"Nghỉ ngơi cho khỏe, một tháng sau sẽ cử hành hôn lễ."
Hoàng tử vỗ vai tôi, dẫn con mèo đen rời đi. Nhìn cánh cửa đóng lại, tôi thở phào nhẹ nhõm, nằm xuống giường, đột nhiên cảm thấy lưng dính dính, không biết dính phải thứ gì.
Tôi quay đầu nhìn, trên ga trải giường và thảm Ba Tư lộng lẫy, có mấy dấu chân mèo màu đỏ tươi, chất lỏng dính nhớp, như mứt trái cây vừa bị đổ, cũng không biết con mèo đó lấy đâu ra.
9
Trằn trọc cả đêm, tôi gần như không ngủ được, ngày hôm sau, mấy thị nữ như không có chuyện gì xảy ra, hầu hạ tôi rửa mặt chải đầu, rồi dẫn tôi ra vườn ăn sáng.
Hoàng hậu ngồi dưới giàn hoa tử đằng rậm rạp đang chờ.
"Cô tên là Cindy phải không? Ta nghe nói Henry tối qua cầu hôn thành công, chúc mừng hai người nhé."
Hoàng hậu nháy mắt tinh nghịch, lên kế hoạch chi tiết cho đám cưới với tôi, dùng hoa gì, ruy băng màu gì để trang trí phòng tiệc, món chính gì, mời những khách nào.
"Ồ, những việc nhỏ nhặt này thật khiến người ta đau đầu, ta không giỏi mấy chuyện này, cứ giao cho Tể tướng đại nhân lo liệu đi."
Tôi giật mình.
"Tể tướng đại nhân không phải đã c.h.ế.t rồi sao?"
Hoàng hậu đang cầm tách trà khựng lại, trên mặt lộ vẻ hoang mang.
"Chết rồi sao?
"Tể tướng đại nhân sao có thể c.h.ế.t được?
"Luôn cảm thấy có người c.h.ế.t đi, lại không ngừng có người mới sinh ra, mặt trời mọc rồi lặn, cuộc sống thật sự là lặp đi lặp lại!
"Chán c.h.ế.t rồi, chán c.h.ế.t rồi!"
Hoàng hậu đột nhiên phát điên, trước tiên là ngửa mặt lên trời cười lớn một trận, rồi lại ôm đầu gào thét. Mấy thị nữ bên cạnh thấy vậy cũng không lạ, đi tới kéo hoàng hậu đi.
Hoàng hậu vùng vẫy dữ dội, hai tay bám chặt vào bàn, hét lên với tôi: "Chạy mau, chạy mau đi..."
Khăn trải bàn ren trắng bị bà kéo xuống đất, trà bánh đổ tung tóe, hoàng hậu vừa khóc vừa cười: "Đều là giả, đều là giả..."
"Mẫu hậu, người nên uống thuốc rồi."
Hoàng tử vội vàng chạy tới từ xa, một tay nắm chặt thanh kiếm bên hông, ánh mắt lạnh lẽo, hoàng hậu lập tức ngừng giãy giụa.
"Ồ đúng rồi, ta nên uống thuốc rồi."
Mấy thị nữ bên cạnh cũng buông tay, hoàng hậu không nhìn tôi thêm một lần nào nữa, im lặng đi theo thị nữ rời đi.
"Sợ rồi sao? Bà ấy đã nói gì với em?"
Hoàng tử thân mật nắm lấy tay tôi, tôi cố gắng nặn ra một nụ cười.
"Hoàng hậu bàn bạc chi tiết hôn lễ với em."
"Ừ, cứ chọn theo ý em thích là được. Đi, ta dẫn em đi cưỡi ngựa."