Công Chúa Phản Diện Được Phụ Hoàng Yêu Thương - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-10-28 22:39:17
Lượt xem: 792
Ta vừa đi vừa hỏi, không đợi Lý công công trả lời, đã vội chạy vào trong điện, chạy về phía phụ hoàng.
Mặc dù phụ hoàng trong họa bản đã gả ta đến ngoại tộc hòa thân, nhưng mười mấy năm qua, tình yêu thương của phụ hoàng dành cho ta là chân thật.
Phụ hoàng nước mắt lưng tròng, giọng nói nghẹn ngào: "Chiêu Nhân, con gái bảo bối của trẫm, con chịu khổ rồi."
Ta không biết tại sao phụ hoàng đột nhiên như vậy, chỉ biết lúc này, ta không nhịn được mũi cay cay, cố gắng không để nước mắt rơi xuống.
Phụ hoàng ôn nhu dỗ dành ta, cẩn thận nhìn mặt ta.
"Mẫu hậu đánh có đau không?
"Còn phạt con cấm túc chép sách không?
"Con đừng sợ, có trẫm ở đây, không ai có thể gây khó dễ con, làm hại con."
Ta nhìn ngài chằm chằm.
Trong thoáng chốc, Người phụ hoàng yêu thương ta trước kia dường như đã trở lại.
Ta thử nói chậm rãi: "Nhi thần không làm vỡ trâm cài của Chiêu Dương."
"Trẫm tin con." Phụ hoàng đỏ hoe mắt, ánh mắt lại vô cùng kiên định, đáy mắt còn lóe lên vẻ gì đó ta không hiểu rõ lắm.
Sau đó, người lệnh cho nội thị đến Ty Trân Phòng truyền chỉ, làm trăm cây trâm cài cho ta đập chơi.
Ta ngây ngốc đứng tại chỗ, thụ sủng nhược kinh: "Phụ hoàng, nhi thần không thích đập trâm cài, nhi thần không có hứng thú đó."
Phụ hoàng vẻ mặt cưng chiều: "Con muốn gì, phụ hoàng đều sẽ cho con, trâm cài thưởng cho con chơi rồi."
Ta có chút choáng váng.
Phụ hoàng không giống như trong họa bản nói.
Cho dù có thêm Chiêu Dương công chúa, phụ hoàng vẫn sẵn sàng cưng chiều ta.
5.
Phụ hoàng đột nhiên cảm thán: "Đời người, nháy mắt đã trôi qua, nên trân trọng hiện tại."
Ta im lặng lắng nghe, chỉ cảm thấy phụ hoàng thay đổi rất nhiều.
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Phụ hoàng bảo ta cùng ngài đi dạo Ngự Hoa viên.
Ngài nói, ngài đã lâu rồi không thoải mái như vậy.
Thế nhưng chỉ mới hôm qua, phụ hoàng còn cùng mẫu hậu, Chiêu Dương cùng nhau đi dạo Ngự Hoa viên, thưởng hoa.
Không lâu sau, chúng ta đã gặp mẫu hậu và Chiêu Dương.
Mẫu hậu nói với phụ hoàng: "Chiêu Dương vào cung đã bảy ngày rồi, nên cho con bé một phong hiệu."
Phụ hoàng hỏi: "Hoàng hậu có ý kiến gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cong-chua-phan-dien-duoc-phu-hoang-yeu-thuong/chuong-2.html.]
Nụ cười trong mắt mẫu hậu càng thêm rạng rỡ: "Chiêu Dương là trưởng nữ duy nhất của chúng ta, phong hiệu Trưởng công chúa là hợp nhất ”
Phụ hoàng gật đầu, lại nói: "Trưởng ấu, Chiêu Nhân nhận nuôi dưới danh nghĩa Hoàng hậu, là công chúa đầu tiên của triều ta, cũng có thể phong làm Trưởng công chúa."
Không chỉ mẫu hậu và Chiêu Dương sững sờ, ta cũng vậy.
Phụ hoàng có phải nói nhầm rồi không?
Ta không dám hỏi, càng không dám tin vào tai mình.
Trong họa bản, phụ hoàng đã phong Chiêu Dương làm Trưởng công chúa nâng niu nàng, nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan
Mẫu hậu cau mày nói: "Chiêu Dương lưu lạc dân gian mười lăm năm, Hoàng thượng đã nói sẽ bù đắp cho con bé hết sức có thể."
Phụ hoàng cũng cau mày, vẻ mặt nghiêm nghị nói:
"Trẫm phái người đón Chiêu Dương hồi cung, tuyên bố thân thế của con bé trước mặt mọi người, ban tên 'Chiêu Dương', phong làm công chúa. Chiêu Dương, chính con nói xem, con có gì không hài lòng?"
“Câu cuối cùng này, phụ hoàng nói với Chiêu Dương, giọng điệu nghiêm nghị ”
Chiêu Dương tỏ vẻ e dè nhưng lại rất hiểu chuyện: "Nhi thần không có bất mãn. Được phụng dưỡng phụ hoàng mẫu hậu, làm tròn chữ hiếu, nhi thần đã rất mãn nguyện rồi."
Mẫu hậu cảm động ôm Chiêu Dương: "Con của ta là đứa trẻ hiểu chuyện hiếu thảo."
Phụ hoàng khẽ quát một tiếng, sự bất mãn trong giọng nói gần như sắp tràn ra: "Chiêu Nhân từ nhỏ đã hiểu chuyện hiếu thảo, Hoàng hậu có từng nhìn thấy?"
Mẫu hậu sững người, vẫn cố gắng biện minh: "Chiêu Nhân và Chiêu Dương dù sao cũng khác nhau."
Đúng vậy, Chiêu Dương mới là con gái ruột của mẫu hậu, còn ta chỉ là con của một cung nữ.
Phụ hoàng vẫn gật đầu: "Tuy đều là con gái của trẫm, nhưng Chiêu Nhân là do Hoàng hậu tự tay nuôi lớn, Hoàng hậu hẳn là hiểu Chiêu Nhân hơn. Chiêu Dương mới hồi cung ít ngày, cần phải tiếp xúc nhiều hơn mới có thể hiểu rõ nó."
Mẫu hậu cứng đờ mặt, chưa đợi nàng nói tiếp, phụ hoàng đã phân phó Lý công công:
"Truyền chỉ, Chiêu Nhân đoan chính hiền thục, cần mẫn nhu thuận, thông thạo kinh thư, đức hiếu vẹn toàn, trẫm rất hài lòng, sắc phong làm Trưởng công chúa."
Ta thế nào cũng không ngờ tới, phụ hoàng cứ thế mà ban phong hiệu cho ta.
Niềm vui từ trên trời rơi xuống, ta ngơ ngác quỳ xuống tạ ơn.
Mẫu hậu sắc mặt cứng đờ, ánh mắt nhìn ta vô cùng phức tạp.
Thế nhưng trước khi Chiêu Dương được tìm về, mẫu hậu còn nói ta là người giống nàng nhất trong số các công chúa, ngay cả khuôn mặt và đường nét đều giống.
Đây cũng là lý do ban đầu nàng nhận ta về nuôi dưới gối.
Mà bây giờ ánh mắt nàng nhìn ta, lại trở nên xa lạ và lạnh nhạt.
Trong họa bản có nhắc tới, mẫu hậu luôn đau lòng cho con gái ruột của mình, cho rằng ta chiếm chỗ của Chiêu Dương, chiếm đoạt tất cả những gì vốn thuộc về nàng ấy.
Kỳ thực, ta có thể hiểu được mẫu hậu, luc này ta cố gắng thu xếp tâm trạng không vui không buồn.
Còn Chiêu Dương, ngoài miệng nói lời chúc mừng ta, nhưng đáy mắt lại lộ ra sự ghen tị và ác ý.