Công Chúa Phản Diện Được Phụ Hoàng Yêu Thương - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-10-28 22:39:22
Lượt xem: 718
12.
Ta nằm trên ghế dài ngoài Ngự thư phòng, nhìn đám mây trên trời, không hiểu sao lại thấy rất giống cái túi thơm Trình Tử Diệu đeo bên người.
Túi thơm đó là ta tự tay thêu, thêu hình mây lành, bên trong đựng bùa hộ mệnh, mong cầu phù hộ chàng bình an trở về.
Bỗng nhiên, một tiếng cười khẽ vang lên bên tai ta:
"Công chúa cười ngây ngô, càng giống con thỏ ngốc."
Nghe tiếng, ta ngơ ngác quay đầu nhìn.
Chỉ thấy người ta nhung nhớ, đang mỉm cười nhìn ta.
Nhớ chàng, nhớ đến mức xuất hiện ảo giác rồi.
Ta khẽ gọi: "Tử Diệu."
"Công chúa, thần đã trở về."
Trình Tử Diệu nhìn ta thật sâu, ánh mắt quyến luyến dịu dàng.
Ta đứng bật dậy khỏi ghế, đứng dậy quá nhanh, không cẩn thận ngã về phía sau.
Trình Tử Diệu vội vàng đỡ lấy ta, cau mày nói: "Công chúa ngốc nghếch như vậy, sau này biết làm sao?"
Vừa về đã chê ta...
Ta bĩu môi, hờn dỗi đẩy chàng ra, lùi về sau hai bước.
Chỉ nghe chàng mặt không đổi sắc tiếp tục nói: "Sau này công chúa không thể rời khỏi thần, nếu không thần không thể kịp thời đỡ công chúa."
Ta nghe thấy tiếng tim đập của hai người.
Chàng nhìn ta không chớp mắt, ánh mắt chuyên chú và nghiêm túc.
Tình ý quyến luyến bỗng nhiên lan tỏa giữa chúng ta.
Đột nhiên, ánh mắt ta rơi vào bên hông chàng, khựng lại:
"Cái túi thơm ta tặng chàng trước khi chàng lên đường đi Biên quan đâu?"
Chàng khẽ cong khóe môi, từ trong n.g.ự.c lấy ra một cái túi thơm cũ, rồi từ trong túi thơm cũ lấy ra cái ta thêu.
Tâm tình ta liền lên xuống theo.
Ta đầy mong đợi hỏi: "Sao không đeo, lại để trong túi thơm khác?"
"Ta sợ làm bẩn, hỏng mất tấm lòng của công chúa."
Nghe vậy, trong lòng ta càng thêm vui mừng.
13.
Đúng lúc này, Chiêu Dương và Chiêu Hoa đi tới.
Ánh mắt Chiêu Dương dừng trên người Trình Tử Diệu.
Ta dịch sang một bước, vừa vặn chắn tầm mắt nàng ta nhìn Trình Tử Diệu.
Trong họa bản không nhắc đến Trình Tử Diệu, ta phải dập tắt ý định cướp Trình Tử Diệu của nàng ta từ trong trứng nước.
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cong-chua-phan-dien-duoc-phu-hoang-yeu-thuong/chuong-5.html.]
Chiêu Dương nhướn mày, nói:
"Các tỷ muội vừa chơi mã cầu xong, nghe nói Chiêu Nhân hoàng tỷ một mình ở đây, ta và Chiêu Hoa muội muội liền đến bầu bạn với hoàng tỷ. Không ngờ hoàng tỷ đã có người bầu bạn, không phải một mình."
Ta nhướn mày, cười nói: "Có nhiều nội thị và thị vệ ở đây, ta đương nhiên không phải một mình. Không bằng Chiêu Dương muội muội, cùng Cố đại nhân dưới ánh trăng, trước hoa, bốn bề vắng lặng."
Ta càng muốn nói: Tìm Thám hoa lang Cố Phi của muội đi, đừng đến quấy rầy ta và Trình Tử Diệu, được không!
Sắc mặt Chiêu Dương cứng đờ, tia hận ý trong mắt chợt lóe rồi tắt.
Nàng ta cười duyên dáng, nói: "Lần trước phụ hoàng khảo nghiệm việc học của các công tử nhà huân quý đại thần, hoàng tỷ không biết đã chấm người nào muốn cầu phụ hoàng tứ hôn?"
Chiêu Hoa vẻ mặt tiếc nuối phụ họa: "Đáng tiếc hôm đó ta không thể đi, không thể nhìn thấy người Chiêu Nhân hoàng tỷ chấm là người tuấn tú ra sao, cũng không biết so với Trình tướng quân thế nào?"
Ta đau lòng nói: "Bản cung không ngờ, hai vị hoàng muội lại nghĩ như vậy, đem mấy lời 'tứ hôn', 'muốn xem nam nhân' treo ở miệng, bản cung thân là tỷ tỷ, cảm thấy xấu hổ và lo lắng thay các muội."
“Tỷ!”
Chiêu Dương và Chiêu Hoa tức giận trừng mắt nhìn ta, nhưng rất nhanh đều thu liễm lại cảm xúc.
Chiêu Dương nước mắt lưng tròng, uất ức nói: "Hoàng tỷ hiểu lầm rồi, sao có thể nghĩ muội muội như vậy?"
Chiêu Hoa lập tức tiếp lời, như thể đại nghĩa lẫm liệt: "Trình tướng quân, người phân xử công bằng xem."
Ta hừ lạnh, nheo mắt đầy nguy hiểm.
Chỉ cần Trình Tử Diệu nói sai một câu, ta sẽ không tha cho chàng.
"Bẩm Chiêu Hoa công chúa, thần vừa rồi lơ đãng, không nghe rõ. Chỉ nghe thấy Chiêu Nhân công chúa nói, làm tỷ tỷ cảm thấy xấu hổ và lo lắng cho muội muội. Chiêu Nhân công chúa tâm hồn thanh cao, trí tuệ hơn người, hết mực quan tâm chăm sóc hai vị công chúa.
Trình Tử Diệu nói với vẻ mặt thành khẩn, mắt không chớp lấy một cái.
Chiêu Dương và Chiêu Hoa sa sầm mặt.
Ta cong khóe môi.
14.
"Tử Diệu nói không sai!"
Phụ hoàng bước ra khỏi Ngự Thư phòng.
Từ xa, có thể nhìn thấy bóng lưng của mấy vị đại nhân rời khỏi cung.
Phụ hoàng lạnh lùng nhìn Chiêu Dương và Chiêu Hoa: "Các con đến Ngự Thư phòng gặp trẫm, có chuyện gì quan trọng?"
Chiêu Hoa mắt ngấn lệ, im lặng không nói, trông thật đáng thương.
Chiêu Dương làm nũng nói: "Bẩm phụ hoàng, nhi thần nhìn thấy Chiêu Nhân hoàng tỷ..."
"Là đến thăm Chiêu Nhân, đã gặp rồi, các con lui xuống đi." Phụ hoàng cắt ngang lời nàng, vẻ mặt đầy vẻ không kiên nhẫn.
Chiêu Dương và Chiêu Hoa bất đắc dĩ lui xuống, đáy mắt đều là vẻ oán hận và không cam lòng.
Còn ta và Trình Tử Diệu thì theo phụ hoàng vào Ngự Thư phòng.
Phụ hoàng hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn Trình Tử Diệu còn nặng nề và phức tạp hơn lúc nãy.
Người nói: "Tử Diệu, trẫm đã sai người trùng tu lại Trình phủ, con vừa mới về kinh, hãy nghỉ ngơi vài ngày."
"Thần tạ ơn hoàng thượng."
Lúc Trình Tử Diệu còn nhỏ, phụ thân chàng c.h.ế.t trận sa trường, mẫu thân chàng bệnh mất, chỉ còn lại một mình chàng.