CÔNG CHÚA QUÈ VÀ CUNG NỮ XUYÊN KHÔNG - CHƯƠNG 2
Cập nhật lúc: 2024-10-14 14:06:41
Lượt xem: 964
4.
Đêm khuya, ta đang ngủ, đột nhiên cảm thấy có người đang xoa bóp chân ta.
Ta khẽ kêu lên một tiếng, tỉnh dậy.
Trong bóng tối có một người ở đầu giường, nghe giọng nói có vẻ rất kinh hỷ.
"Công chúa, chân này của người, vẫn còn cảm giác?!"
Ta nhận ra giọng nói của nàng ta: "Nho, nửa đêm nửa hôm ngươi xoa bóp chân ta làm gì?"
Nho nói: "Công chúa, nô tỳ học y, có thể chữa khỏi chân cho người."
Ta: "..."
Lời này có ma mới tin?
Thái y viện nhiều đại phu như vậy, đều là danh y, ai có thể chữa khỏi chân cho bổn cung chứ?
Nàng ta còn nhỏ tuổi, vậy mà dám nói khoác không biết ngượng.
Ban đầu ta nghi ngờ nàng ta là gian tế do Lý Như phái đến, nhưng nghĩ lại cũng không thể nào.
Lý Như muốn chọc giận ta, để tiếng xấu tàn bạo của ta lan xa, chứ không phải lại phái một cung nữ đến xoa bóp hai cái chân đã tàn phế từ lâu của ta.
"Nho."
Nho: "Vâng!"
Ta nói: "Ngươi cẩn thận một chút, đi dọc theo mép cửa là ra ngoài rồi, đừng làm ồn Lệ Chi ở bên ngoài, nếu không, cẩn thận cái mạng nhỏ của ngươi đấy."
Nho: "...Công chúa không tin nô tỳ?"
Ta nằm xuống, tự mình kéo chăn mỏng đắp kín: "Đi nhanh đi."
Nho hình như có chút không cam lòng, không biết phép tắc mà ngồi một lúc ở đầu giường ta.
Cuối cùng nàng ta cũng đi.
Kết quả đi được hai bước, lại quay đầu lại.
"Công chúa."
"Hửm?"
Nho nói: "Người không giống như những gì họ nói, tính tình người rất tốt."
Ta híp mắt, nhỏ giọng nói: "Ngươi thật sự không sợ bị đánh à."
Nho lầm bầm gì đó, rồi rón rén chuồn mất.
5.
Tiểu cung nữ này đúng là có cảm giác tồn tại mạnh mẽ.
Sáng sớm hôm sau lại nghe thấy Lệ Chi mắng nàng ta.
Nàng ta vậy mà ngủ quên giờ vào trực.
Giọng Lệ Chi đè rất thấp – ai cũng biết ta tính tình cổ quái, nếu đánh thức sẽ xảy ra chuyện lớn.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Đi muộn cũng thôi đi, Nho này vậy mà còn chạy ra vườn hoa hái hoa...
Lệ Chi đè nén giọng mắng: "Tay chân ngươi mọc kiểu gì vậy?! Nếu không cần nữa, ta sẽ đi bẩm báo công chúa, để công chúa c.h.ặ.t t.a.y ngươi đi..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cong-chua-que-va-cung-nu-xuyen-khong/chuong-2.html.]
Nho lầm bầm: "Công chúa mới không làm vậy đâu, công chúa người ta tốt lắm."
Lệ Chi tức giận: "Xem ra ngươi thật sự không biết gì rồi, vị công chúa này của chúng ta nổi tiếng là tính tình cổ quái, nếu ngươi không sợ chết, ta cũng mặc kệ ngươi!"
Nho: "Ngươi đang bôi nhọ người ta đấy, ta thấy ngươi còn vênh váo hơn cả công chúa."
Lệ Chi tát nàng ta một cái: "Con nha đầu c.h.ế.t tiệt này!"
Nho: "Ặc, ta, ta ta ta..."
Ta đang nghĩ nàng ta sẽ làm gì, nàng ta sẽ đánh trả sao?
Ai ngờ nàng ta lại: "Khạc nhổ—"
6.
Thế là đứa nhỏ xui xẻo này bị điều đến thư phòng của ta hầu hạ.
Phải biết rằng, sau khi ta bị què chân, rất ít khi ra ngoài, nên lấy việc đọc sách làm niềm vui.
Thông thường ta không cho người khác vào.
Ngay cả khi cần người hầu hạ, cung nữ vào phòng đều phải thay giày bông, cẩn thận từng li từng tí, sợ phát ra tiếng động chọc giận ta.
Kết quả nha đầu này vừa bước vào, đã lớn tiếng nói với ta: "Công chúa, hôm nay người muốn nghe quyển sách nào, nô tỳ đọc cho người nghe?"
Ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng dáng ở cửa.
Xem ra nàng ta lại bị hãm hại rồi.
Từ bao giờ ta cần người đọc sách chứ?
Nhưng ta lại tò mò, hỏi nàng ta: "Ngươi biết chữ?"
Nàng ta có chút đắc ý: "Đương nhiên, ta là bác sĩ mà."
Nói xong câu này nàng ta hoảng sợ che miệng lại.
Ta liếc nàng ta một cái: "Nếu đã như vậy, bổn cung phong ngươi làm bác sĩ Thư phòng ."
Nho: "Hả?"
Ta cúi đầu đọc sách.
Nho gian xảo lại gần: "Công chúa, người không truy cứu sao?"
Ta ngẩng đầu nhìn nàng ta.
Nàng ta lập tức tự đánh nhẹ vào miệng mình một cái.
"Tại nô tỳ miệng tiện."
Ta cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Nho hiển nhiên biết "bác sĩ thư phòng" là chức vụ gì, nàng ta lập tức bắt đầu giúp ta quản lý sách.
Thậm chí còn ngân nga hát...
Ta không nhịn được nữa: "Nho."
"Nô tỳ đây."
"Im lặng một chút."
"Vâng ạ."