Công chúa Tấn Dương - Chương 17
Cập nhật lúc: 2024-07-09 16:42:37
Lượt xem: 1,326
Tần Quảng sững sờ một chút, rồi lập tức cười nhẹ: "Cục diện này ngươi chỉ thắng một chút, ngày sau..."
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
"Không có ngày sau." Ta cắt lời hắn.
"Cái gì?"
Tần Quảng nhíu mày, dường như không hiểu ý ta:
"Nếu thật sự tính ra, trên người ta chỉ có tội rời đất phong, phụ hoàng sẽ không vì thế mà gi.ết ta..."
Nụ cười trên môi hắn chưa kịp nở hết, đã bỗng nhiên cứng lại.
Hắn ngỡ ngàng cúi đầu nhìn, trước n.g.ự.c hắn đã xuất hiện một lỗ m.áu.
Đó chính là do thanh kiếm của ta đ.â.m vào n.g.ự.c hắn.
"Ngươi..."
"Ngũ đệ, vào ngày lễ thu săn, ngươi mưu hại thái tử huynh c.h.ế.t dưới nanh vuốt dã thú, thì nên nghĩ đến ngày hôm nay rồi."
Hắn mở to mắt, quỳ xuống đất, thở dốc:
"Ta mưu hại thái tử huynh không sai, nhưng Tần Dương, ngươi dám nói ngày ấy không nghe thấy huynh ấy cầu cứu sao, ngươi chẳng phải cũng dã tâm tràn trề mong huynh ấy c.h.ế.t sao..."
Không đợi Tần Quảng nói hết lời, ta đ.â.m kiếm sâu hơn vào da thịt, m.á.u đỏ tươi chảy càng nhiều.
Tần Quảng ngã quỵ, cơ thể hoàn toàn bất động, đến c.h.ế.t vẫn đầy kinh ngạc.
Ta nhìn xá.c ch.ết dưới đất, từng lời từng chữ: "Tề vương Tần Quảng rời đất phong, ta vốn muốn áp giải hắn về kinh, để phụ hoàng xét xử.
"Nhưng tiếc thay, dân chúng Tô Hàng phẫn nộ, Tề vương ch.ết dưới tay dân chúng, hoàng tỷ đau lòng vô cùng."
30.
Xử lý xong phần lớn công việc ở Tô Hàng, ta mới dẫn người trở về kinh.
Lúc này mùa đông qua đi, vạn vật bắt đầu hồi sinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cong-chua-tan-duong/chuong-17.html.]
Chỉ có phụ hoàng là sức khỏe ngày càng kém.
Ngài đã không còn đủ sức để quản lý triều chính, thái tôn Tần Ngộ còn nhỏ, mọi việc trong triều đều đè lên vai ta.
Ta minh oan cho cố Hầu gia Nhữ Dương, trừng trị gia đình Hầu gia Nhữ Dương hiện tại, Hoắc Dao tất nhiên cũng không thoát khỏi hình phạt, bị nhốt vào ngục.
Phụ hoàng nghe tin này, gắng gượng gọi ta vào cung.
Ngài nằm trên long sàng, gương mặt đầy rãnh sâu, tóc râu đều bạc trắng, trông còn già yếu hơn lúc ta rời kinh đi cứu trợ thiên tai.
Ta ra hiệu cho thái giám và cung nữ trong điện ra ngoài.
Phụ hoàng trợn mắt giận dữ, cổ họng phát ra tiếng khò khè, nhưng vẫn không ngăn họ rời đi.
Ta thở dài, bưng chén thuốc lên, định tự tay cho ngài uống.
Nhưng ngài trừng mắt nhìn ta, quay đầu đi, lâu sau mới thốt ra mấy chữ: "Tề vương..."
Ta nhướng mày, mỉm cười:
"Phụ hoàng nói ngũ đệ à, hắn rời đất phong, không biết sao lại đến Tô Hàng, bị dân chúng giẫm chết.
Nhưng nữ nhi hiền lành, đã đưa t.h.i t.h.ể hắn... à, thịt nát, về kinh rồi, đến lúc đó sẽ an táng bằng lễ vương hầu."
Nói xong, ta như chợt nhớ ra, hỏi lại:
"Phụ hoàng lệnh cho nữ nhi xuống phía nam cứu trợ, không phải muốn con thu hồi binh quyền, tiện thể trừ khử thế lực của Tề vương, để tránh hắn sau này đe dọa đến ngôi vị của Ngộ nhi sao?"
Phụ hoàng run rẩy toàn thân: "Không phải, không phải..."
"Không phải? Vậy phụ hoàng muốn để con và ngũ đệ đấu đá nhau, hai bên lưỡng bại câu thương, để Ngộ nhi dễ dàng lên ngôi..."
"Đáng tiếc, nữ nhi hiểu sai ý rồi."
Phụ hoàng im lặng hồi lâu, trong điện đầy mùi thuốc nồng nặc.
Gió dài thổi qua ngoài điện, lùa vào trong điện, làm rèm cửa xào xạc.