Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Công chúa vong quốc - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-07-23 09:59:34
Lượt xem: 214

7.

 

Ngày đại hôn, phủ tướng quân vô cùng náo nhiệt.

 

Ta ngồi một mình trong sân, hoa trong sân tranh nhau khoe sắc, đã là mùa xuân trăm hoa đua nở.

 

Đã lâu lắm rồi ta chưa từng nhìn thấy quang cảnh như thế, chỉ là đèn lồng đỏ thẫm cùng hỉ liên này, tươi đẹp lại khiến cho ta đau đầu.

 

Ta trong lúc hoảng hốt nhớ lại, ngày đó trong hoàng cung khắp nơi đều là máu, m.á.u trên mặt đất nhuộm đỏ nước trong ngự trì, ngay cả mẫu đơn ngự hoa viên cũng nhuộm đỏ máu.

 

Những người này, đều đáng chết.

 

Ta hạ ánh mắt không muốn nhìn nữa, lúc đứng dậy muốn rời đi, nhìn thấy Thẩm Hoài Nghĩa mặc hỉ phục đỏ thẫm đứng ở dưới hành lang.

 

Không biết hắn đứng ở chỗ này bao lâu, ngay cả trên vai cũng rơi đầy cánh hoa.

 

Ta đi lên phía trước, đưa tay phủi hoa rơi cho hắn, hắn cầm tay ta đặt ở ngực, ánh mắt chân thành tha thiết.

 

“Tuế An, nơi này chỉ có nàng.”

 

Ta rút tay về, cười nói dịu dàng, cô đơn mà nhìn.

 

Hai người mặc dù cách nhau gần như vậy, nhưng giống như cách xa thiên sơn vạn thủy, rốt cuộc không thể đi gần thêm chút nào.

 

“Tướng quân không nên lỡ giờ lành mới tốt, ta đi về trước.”

 

Không đợi hắn trả lời, ta liền xoay người cũng không quay đầu lại rời đi.

 

Buổi tối, ta nghe mọi người nghị luận nói, Bùi Mục Viễn đích thân tới phủ tướng quân, vì chúc mừng tân hôn của tướng quân.

 

Bàn tay bưng chén rượu run lên, rượu ngon vẩy lên mu bàn tay, lại cảm thấy da thịt nóng rực phát đau.

 

Trong lòng ta mơ hồ bất an, một giây sau gương mặt khiến người ta chán ghét kia liền xuất hiện ở trước mắt, cánh tay dài ôm lấy ta kéo vào trong ngực.

 

Hắn bắt lấy cổ tay muốn giãy dụa của ta đặt bên môi, l.i.ế.m liếm vết rượu vừa mới dính trên mu bàn tay.

 

"Rượu mừng này quả thật rất đắng..."

 

Ta lạnh lùng nhìn hắn, tay hắn nắm chặt thập phần dùng sức, tựa hồ muốn bóp nát xương cốt của ta.

 

Truyện được đăng duy nhất trê. Monkey trên những kenh khác là giả mạo!

Ta cố nén đau đớn, mặt không đổi sắc nhìn hắn.

 

Nếu như ta giờ phút này đem hắn g.i.ế.c chết, như vậy Thẩm Hoài Nghĩa cũng sẽ gặp tai ương theo.

 

Kể từ đó, một mũi tên trúng hai con chim.

 

“Niên An, ngươi hận trẫm sao?”

 

Hắn buông cổ tay ta ra, ngón tay thon dài nhấc cằm ta lên, cúi người hôn lên môi ta.

 

Trong lúc bối rối, ta rút trâm vàng giữa tóc xuống, mãnh liệt đ.â.m vào lồng n.g.ự.c của hắn.

 

Bùi Mục Viễn đau đớn kêu lên một tiếng, một tay đẩy ta ngã xuống đất, hắn che ngực, khi bàn tay mở ra phía trên phủ kín vết máu.

 

Chỉ tiếc kim trâm này vẫn chưa đủ sắc bén, không thể một kích g.i.ế.c c.h.ế.t hắn, nhưng có thể làm cho hắn đau đớn, cũng có thể thoáng giải hận trong lòng ta.

 

Bùi Mục Viễn bỗng nhiên cười rộ lên, mặt hắn choáng váng trong ánh nến, vô cùng yêu dã.

 

Trong lòng ta cả kinh, Bùi Mục Viễn như vậy thật sự làm cho người ta sợ hãi, ta xoay người muốn chạy trốn lại bị hắn một cước giẫm lên bắp chân.

 

Hắn có công phu trên người, một cước này đi xuống, ta tựa hồ nghe được thanh âm xương cốt vỡ vụn.

 

Ta đau đến hít vào một hơi khí lạnh, nằm rạp trên mặt đất, giãy dụa muốn bò ra ngoài, lại bị hắn kéo lên ném vào trên giường mềm.

 

Ta không ngừng lui về phía sau, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vô cùng, đây là lần đầu tiên Bùi Mục Viễn tức giận như thế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cong-chua-vong-quoc/chuong-7.html.]

 

"Tuế An, trẫm đã nói nếu như không thể đem địch nhân một kích mất mạng, như vậy sẽ là chơi với lửa tự làm cháy bản thân..."

 

Động tác của hắn thô lỗ tàn bạo, chỗ đi qua đều để vết bầm tím.

 

Hắn xoay mặt ta bức bách ta cùng hắn đối diện, ghé sát bên tai ta gằn từng chữ nói.

 

"Tuế An, ngươi hận trẫm cũng vô dụng, giờ phút này người ở dưới thân Trầm tướng quân uyển chuyển thừa hoan  là thê tử hắn đường đường chính chính cưới về. Mà ngươi, chỉ có thể thuộc về trẫm..."

 

Sau khi làm việc, Bùi Mục Viễn thoáng chốc biến mất trong điện, tựa như chưa bao giờ xuất hiện.

 

Ta nằm trên giường mềm, thân thể đau đớn như bị xé nát. 

 

Ra sức giãy dụa nửa ngày mới ngồi dậy, xương đùi hẳn là gãy, hoàn toàn không dùng được lực.

 

Ta vô ý ngã xuống đất, người bên ngoài nghe được động tĩnh chạy vào, ta đã ngất đi.

 

Ngày hôm sau, ta từ từ tỉnh lại.

 

Mở mắt liền nhìn thấy Thẩm Hoài Nghĩa ngồi ở một bên, thần sắc giống như muốn ăn thịt người. 

 

Trong lòng ta hiểu rõ, hôm qua náo loạn như vậy, thanh danh của ta sợ là càng kém.

 

“Chân đã bôi thuốc, đại phu nói tĩnh dưỡng mấy tháng..."

 

Ta quay mặt đi, không muốn nhìn hắn, cũng không muốn nói chuyện.

 

Hắn ở một bên lẳng lặng ngồi hồi lâu, như là nội tâm đau khổ giãy dụa, rốt cục hỏi ra miệng.

 

“Là ai đả thương nàng?”

 

Ta nghe vậy thân thể run lên, vùi đầu vào trong chăn khóc rống lên.

 

Thẩm Hoài Nghĩa thấy thế sợ hãi, vội vàng đưa tay muốn an ủi ta, nhưng tại một khắc chạm đến ta, ta giống như chim sợ cành cong thét chói tai ra tiếng.

 

“Ngươi đừng chạm vào ta!”

 

Ta co rúm ở góc, hai mắt vô thần rưng rưng nước mắt, cả người suy yếu không chịu nổi, gắt gao ôm lấy chăn đệm không buông.

 

"Tuế An đừng sợ, ta là Hoài Nghĩa a, ta sẽ không thương tổn nàng..."

 

Hắn ôn nhu an ủi ta, thấy ta buông lỏng cảnh giác, mới thử thăm dò tiến lên, đem ta ôm vào trong ngực, một lần lại một lần vỗ về trái tim của ta.

 

"Không có việc gì, đều không có việc gì, ngày đó hạ nhân nhìn thấy nàng ta đã hạ lệnh giết, sẽ không có ai biết chuyện này nữa..."

 

Hai tay ta ôm hắn, ở trong lòng hắn cất tiếng khóc rống, khóc đến tê tâm liệt phế, tâm Thẩm Thẩm Hoài nghĩa nghe đều muốn tan nát.

 

"Nàng nếu không muốn nói, ta sẽ không ép nàng..."

 

"Là hoàng thượng, là hắn, tướng quân ngài g.i.ế.c ta đi, ta không muốn tiếp tục sống nữa."

 

Lời nói cử chỉ của ta hình như có vẻ điên cuồng, Thẩm Hoài Nghĩa khiếp sợ nhìn ta, những lời này giống như sấm sét giữa trời quang. 

 

Ta nhìn hai tay hắn nắm chặt thành quyền, gân xanh trên trán nhô lên, cực lực ẩn nhẫn lửa giận trong lòng.

 

"Tuế An, cái này không trách nàng, đây không phải lỗi của nàng..."

 

“Ta đã không còn mặt mũi nào đối mặt với tướng quân nữa, càng không xứng hầu hạ bên cạnh tướng quân nữa.”

 

Ta đỏ mắt chảy nước mắt, hắn đưa tay cẩn thận giúp ta lau nước mắt, động tác ôn nhu.

 

“Tuế An, không cần tự trách mình như vậy, ta cũng sẽ không để ý, nàng dưỡng tốt thân thể, ta sẽ thay nàng đòi lại công đạo.”

 

Thẩm Hoài Nghĩa vẫn ở bên cạnh ta, cho đến khi ta khóc mệt mỏi đi ngủ, hắn mới thay ta đắp chăn nhẹ giọng lui ra ngoài.

 

Loading...