Công Lược Sai - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-08-21 16:36:50
Lượt xem: 170
Sau khi về nhà, buổi tối Chu Thời Yến cũng không xuống ăn cơm.
Tôi cảm thấy cả ngày hôm nay hắn cứ tránh mặt tôi.
Sau khi ăn tối xong, tôi đến gõ cửa phòng của hắn.
Qua một lúc sau, giọng nói của Chu Thời Yến mới vọng ra từ bên trong: “Chuyện gì?”
Tôi nói: “Mở cửa, tôi muốn quét dọn phòng”
Chu Thời Yến im lặng một lát rồi mở cửa.
Trong phòng có cắm hoa nhài, cửa vừa mở mùi thơm của hoa nhài liền ập vào mặt.
Chu Thời Yến lúc này mặc quần áo ở nhà, màu môi hiện giờ trong có vẻ đỏ hơn so với bình thường, sự u ám giữa hai lông mày khó có thể che giấu, nhưng như vậy lại khiến cho đường nét trên khuôn mặt của hắn càng thêm sắc nét và quyến rũ, một vẻ đẹp u ám.
Hắn ngoảnh mặt đi, không thèm nhìn tôi, cổ áo hắn mở rộng, để lộ làn da trắng nõn và một vết đỏ nhạt.
Tôi bất giác nhận ra, hình như ngày hôm đó trong lúc tôi say rượu đã kéo rách áo của hắn.
Tôi muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, vội nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, tôi không cố ý làm rách áo của cậu! Hôm đó tôi có uống chút rượu, nên cũng không nhớ rõ lắm”
Chu Thời Yến mặt không biểu cảm, thản nhiên nói: “Ừm, không sao”
Thấy trên bàn Chu Thời Yến có chút bừa bộn và chiếc bình hoa đang nằm dưới đất, tôi hỏi: “Cậu vừa mới tức giận à?”
“Không có”
Tôi chỉ ra sau lưng hắn: “Nhưng mà cậu ném đồ kia kìa”
Chu Thời Yến tính tình không tốt, lúc tức giận có thói quen ném đồ đạc.
Đồ dùng mấy ngàn vạn bị ném không thương tiếc, tôi không khỏi thở dài, đúng là đồ phá của.
Chu Thời Yến im lặng.
Hắn lạnh lùng nhìn tôi, giả vờ đóng cửa.
Tôi nhanh nhẹn lách qua khe cửa, lấy hộp y tế trong phòng ra nói với Chu Thời Yến: “Lên giường đi, tôi thoa thuốc cho cậu”
Vết thương trên da do tôi tạo nên có vẻ đã bị rách ra, hình như là vẫn chưa thoa thuốc, để bày tỏ lòng thành, tôi quyết tâm chuộc lỗi.
Chu Thời Yến nhíu mày định từ chối, nhưng lại bị tôi đẩy một cái ngã nhào lên giường.
Hắn vốn định đẩy ra, nhưng ánh mắt lại rơi vào năm ngón tay của tôi đang chạm vào tay hắn, bàn tay đang giơ lên của hắn dừng lại ở không trung, sau đó chậm rãi bỏ xuống.
Trước giờ tôi và Chu Thời Yến chưa từng can thiệp vào chuyện riêng tư của nhau, tôi cố gắng hết sức làm tròn bổn phận giúp việc của mình, không gây phiền toái cho Chu Thời Yến.
Nhưng thời gian gần đây có lẽ Chu Thời Yến đã giúp tôi ‘bắt’ được rất nhiều nam sinh tôi cần, nên tôi cũng thân thiết với hắn thêm một chút.
Tôi cúi đầu nghiêm túc thoa thuốc cho Chu Thời Yến.
Hắn nhìn tôi chằm chằm, hành động thân mật hiếm có này khiến cho ham muốn chiếm hữu trong mắt hắn nồng đậm hơn bao giờ hết, cứ như muốn đem mỗi cái nhìn trong mắt biến thành khát vọng cùng tham lam.
Hắn khổ sở mà nhắm nghiền hai mắt, cố gắng kiềm chế sự thôi thúc mãnh liệt trong người khiến hắn vô cùng khó chịu.
Hắn thật sự muốn đem người đang ở trước mặt mình giấu đi, trong căn phòng này, che mắt của cô, bịt tai của cô, để trong mắt cô chỉ còn mỗi mình hắn, để tai cô chỉ nghe được âm thanh của một mình hắn.
Nhưng hắn không thể.
Trái tim của Chu Thời Yến rất kì lạ, hắn là một người quái đản, những thứ tốt đẹp không nên thuộc về hắn, những thứ đẹp đẽ như vậy nên cách hắn càng xa càng tốt mới đúng.
Sau khi tôi bôi thuốc cho hắn xong, Chu Thời Yến bình tĩnh ngồi dậy, ra lệnh đuổi người: “Tôi muốn ở một mình”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cong-luoc-sai-plst/chuong-5.html.]
Tôi không nhúc nhích.
Mắt tôi nhìn thấy tay trái của Chu Thời Yến đang nắm chặt thành nắm đấm, dường như dùng rất nhiều sức, mu bàn tay trắng bệch kéo thành một vòng cung.
Như nhớ ra điều gì đó, tôi bước tới, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang siết chặt của Chu Thời Yến, để hắn từ từ thả lỏng.
Hành động quen thuộc này khiến sắc mặt Chu Thời Yến hơi thay đổi, hắn nhìn chăm chú nhìn tôi, đôi mắt đen như mực.
Một lúc sau, ánh mắt Chu Thời Yến nhìn vào bàn tay đang nắm chặt của tôi và hắn, đột nhiên nói: “Nếu cậu không thích tôi thì tại sao lại quan tâm đến tôi?”
Tôi ngơ ngác, cảm thấy lời này không có logic kiểu gì á.
Bản edit này thuộc sở hữu của Đông Qua Xuân Đến!
Chu Thời Yến ngẩng đầu nhìn tôi nói: “Cho dù Sở Giản Thanh không thích cậu thì cậu vẫn muốn làm bạn gái cậu ta đúng không?”
Tôi còn chưa kịp tiêu hóa câu nói, vô thức gật đầu.
Không làm bạn gái Sở Giản Thanh thì làm sao hoàn thành nhiệm vụ được?
Chu Thời Yến dường như không nhịn được nữa, bất ngờ tiến một bước đến gần tôi.
Bình thường dù có nghe nói Chu Thời Yến tính tình quá gở, lập dị, tôi cũng không có cảm giác gì, ngược lại từ lúc ở chung với Chu Thời Yến tôi cảm thấy hắn cũng khá dễ gần.
Nhưng giờ phút này hắn đang nhìn tôi từ trên xuống, sự tức giận trong ánh mắt không chút che đậy, tôi vô thức lùi về sau một bước, lòng bàn chân lạnh buốt.
Sau đó hắn dùng một lực rất mạnh nắm lấy cằm tôi, làm tôi thấy rất đau.
Chu Thời Yến bất ngờ lớn giọng, giống như là đang rút hết sự tủi thân đã bị đè nén từ lâu: “Tại sao ai cậu cũng có thể thích, từ Nghiêm Tự, đến Sở Giản Thanh, mà cậu lại không thích…”
Đột nhiên Chu Thời Yến dừng lại.
Tôi mở to mắt đờ người tại chỗ.
Chu Thời Yến cúi đầu dùng sức cắn vào môi tôi.
Không phải hôn, mà là cắn.
Còn cắn rất mạnh nữa.
Tôi đau đến không chịu được, đẩy mạnh Chu Thời Yến ra rồi chạy khỏi phòng.
Chu Thời Yến bị bỏ lại một mình trong phòng, đè nén nỗi bi thương trong căn phòng tràn ngập hương hoa nhài.
Hắn lặng lẽ nhìn cánh cửa, cong khóe môi, cười tự giễu một tiếng.
“Tại sao ai cậu cũng có thể thích, từ Nghiêm Tự, đến Sở Giản Thanh, mà cậu lại không thích tôi”
Môi bị cắn.
Tôi chạy vào nhà vệ sinh, nhìn vết thương trên môi mà tức giận.
Sau đó tôi bàng hoàng nhận ra việc làm giữa tôi và Chu Thời Yến lúc nãy.
Tôi lập tức che mặt.
Cái tên Chu Thời Yến lưu manh này!
Dù đó cũng không tính là hôn, nhưng vẫn là môi đối môi mà.
Chu Thời Yến cướp đi nụ hôn đầu của tôi mất rồi, aiz c.h.ế.t tiệt.
Dù nói vậy, nhưng tôi lại không cảm thấy chán ghét.
Mặc dù không tức giận, nhưng tôi vẫn quyết định sẽ không thèm đếm xỉa đến Chu Thời Yến nữa, tại vì hắn đối xử quá mạnh bạo với tôi rồi.