Cộng mộng thời hoan - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-09-20 20:32:15
Lượt xem: 153
22.
Mẹ tôi đang ngủ.
Tôi và Tống Minh Khiêm im lặng đứng trước giường bệnh của bà ấy.
Một lúc lâu sau, Tống Minh Thiên khàn khàn hỏi: "Đây chính là nguyên nhân em cần tiền sao?"
" Ừm."
"Bố em đâu?"
"Không có." Tôi bình tĩnh nói : "Em chỉ có mẹ . Bà ấy bệnh tật như vậy , vẫn cố gắng nuôi em khôn lớn, không dễ dàng gì."
“ Trưa em chỉ ăn cơm, còn đồ ăn mang về hả?”
" Nói đến chuyện này, em phải cảm ơn anh vì điều này."
Tôi nở một nụ cười trấn an anh ấy.
“ Khó trách, mỏng manh như vậy, khiến người ta cảm thấy đau lòng.” Tống Minh Thiên tự trách mình, “Sao anh không phát hiện sớm hơn.”
"Không sao đâu, thời điểm khó khăn nhất đã qua rồi."
Một lúc sau, y tá đến thay ca.
Tôi và Tống Minh Khiêm xuống lầu đi dạo.
Anh ấy gọi vài cuộc điện thoại và trông rất nghiêm túc.
"Anh đã nhờ người tìm hiểu. Đối với bệnh mãn tính của dì , tốt nhất nên chuyển dì ấy đến một bệnh viện lớn ở thành phố A để đảm bảo điều trị có hiệu quả nhất ."
"Em biết nhưng ... "
Điều nay rất tốn tiền, nhưng tôi thì không đủ.
Tống Minh Khiêm nói: “Anh sẽ chuyển dì qua đó.”
Tôi chắc rằng.đây không phải là một khoản phí nhỏ, tôi không muốn nợ Tống Minh Khiêm một khoản nào.
Trước đây, cho dù tôi nhặt được thứ gì đó của Tống Cảnh , tôi cũng sẽ làm với ý định bị anh ta lợi dụng.
Tống Minh Khiêm đoán được suy nghĩ của tôi.
Anh ấy nghiêm túc nhìn tôi: “Qúy Vân Nhân, những gì anh nói tiếp theo có thể rất đột ngột , cũng không nên thực hiện trong hoàn cảnh thế này— “
“ Cưới anh nhé, được không?”
23.
Tôi ngơ ngác nhìn anh ấy, một lúc lâu sau tôi mới xác nhận rằng mình đã nghe không nhầm.
Chuyện này quá đột ngột.
Còn đột ngột hơn lời tỏ tình của anh lần đó .
“Chỉ để giúp mẹ em chữa bệnh, anh định lấy hôn nhân của mình ra cược sao?”
"Dĩ nhiên là không."
Tống Minh Thiên rất thành thật: “Anh có ý đồ ích kỉ riêng đấy.”
"Ý đồ ích kỷ gì?"
"Anh thích em đến mức muốn giấu em. Trong khoảng thời gian này, anh thường tưởng tượng nếu có thể cưới em, liệu anh có thể khiến Tống Cảnh từ bỏ hoàn toàn không?"
Anh tự giễu cười, khóe môi hơi cong lên.
" Thành thật mà nói, anh không thể chịu nổi khi nhìn thấy nó nhìn em. Cho dù nó là em trai anh, anh cũng muốn xé nó ra thành từng mảnh."
Đây là lần đầu tiên Tống Minh Khiêm trực tiếp cho tôi thấy tính chiếm hữu của anh ấy.
Mặc dù trước đây tôi đã cảm nhận được điều đó .
Trong mắt anh hiện lên một dòng nước ngầm hỗn loạn.
Nhưng nó luôn biến thành những làn sóng mềm mại và trong trẻo khi chạm vào tôi.
Mọi thủ đoạn ah ấy dùng để lấy lòng tôi đều là để đánh bại Tống Cảnh và những người khác.
Tôi do dự một lát: " Đây là chuyện hệ trọng cả đời, đừng vội, cho em thời gian suy nghĩ nhé!"
"Được, anh sẽ đợi em."
Ngày hôm sau, Tống Minh Khiêm mời thêm vài người hộ lý chăm sóc đến chia sẻ áp lực với tôi.
Gần đây tôi đã cố tình giảm số lần gặp anh ấy.
Tôi không muốn níu kéo anh ấy, nhưng hôn nhân là chuyện phải tính toán lâu dài.
Chiều nay tôi xuất viện.
Tống Minh Khiêm đã đợi ở góc đường, chuẩn bị đưa tôi về nhà.
Tôi quyết định nhân cơ hội này để hỏi một vài câu hỏi .
" Tại sao anh thích em?"
Đây là câu hỏi đầu tiên.
" Thật khó để giải thích tại sao anh lại thích em đến vậy chỉ sau khi có cùng một giấc mơ, phải không?"
Tống Minh Thiên trả lời: “Có lẽ là bởi vì trước đó mơ thấy em, anh tưởng rằng mình sẽ c.h.ế.t một mình.”
"Sao có thể được? Đối tượng xem mắt của anh có thể kéo dài từ đây đến Bắc Cực đấy!"
Tống Minh Khiêm cười nói: "Nhân Nhân, em có khó khăn, anh cũng vậy. Anh là con trưởng trong nhà. Từ lúc có thể nhớ được, anh chỉ có một mục tiêu, là trở thành học sinh đứng đầu."
"Rồi sao nữa?"
"Dù em có tin hay không thì anh vẫn luôn sống vì sự mong đợi của người khác và chưa bao giờ là chính mình. Kỳ thực, anh khá ghen tị với Tống Cảnh."
“Sao anh lại ghen tị với anh ấy?”
"Anh chưa bao giờ lái ô tô hay say rượu. Ngay cả khi đi xã giao anh vẫn giữ lấy chút tỉnh táo cuối cùng của mình ... Trước khi gặp em, anh thậm chí còn chưa từng yêu."
Tôi có vẻ hiểu.
Tống Minh Khiêm hoàn hảo như một con robot.
Nhưng sự hoàn hảo này không phải là tự nguyện.
Từ khi còn nhỏ . Cho dù không phải lo cơm ăn áo mặc thì cuộc sống của anh cũng sẽ rất mệt mỏi.
“Nhân Nhân, trước khi mơ thấy em, kỳ thật anh đã mắc chứng trầm cảm , rối loạn lo âu.”
Tôi ngạc nhiên nhìn anh.
Lần đầu tiên nghe Tống Minh Khiêm nhắc tới, thì ra anh ấy cũng không thoải mái như vẻ ngoài.
" Gia đình anh không biết căn bệnh này , anh không muốn họ lo lắng. Khoảng thời gian đó, suốt đêm anh không ngủ được , phải dùng thuốc ngủ để có thể ngủ được. Cho đến khi anh mơ thấy em ... "
Anh mỉm cười, như đang nhớ lại những kỷ niệm đẹp.
"Em rất thú vị và đã chia sẻ với anh rất nhiều điều, chẳng hạn như những chuyện xảy ra ở trường, bữa ăn ở căng tin, v.v. Dần dần, anh thấy sự lo lắng của mình giảm bớt, anh có thể ngủ mà không cần uống thuốc, thậm chí anh còn bắt đầu mất ngủ, mong chờ những giấc mơ đêm để gặp em."
Đang nói chuyện thì xe vào bãi rồi tắt máy.
Nhưng không ai trong chúng tôi đi xuống.
"Sau đó ... anh lại càng thích em hơn ."
Anh xấu hổ cụp mắt xuống: " Dù sao anh cũng là đàn ông, có phản ứng sinh lí bình thường."
Tôi hơi xấu hổ vì những gì anh ấy nói.
" Dù sao, Vân Nhân, nhờ sự xuất hiện của em , anh đã có thêm hy vọng cho tương lai."
Tôi chớp mắt hai lần: “Vậy làm sao anh có thể cảm ơn em?”
Anh cười nhẹ: “Muốn gì cũng được.”
Rồi anh cúi xuống và hôn tôi.
…
Một giờ sau, mỗi người chúng tôi chỉnh lại quần áo của mình.
Trong xe vẫn còn có chút hỗn loạn.
Có người gõ cửa kính xe bên ngoài .
Quay lại , đó là Tống Cảnh.
Phim trên cửa sổ ô tô không thể nhìn thấy từ bên ngoài.
Nhưng Tống Cảnh biết đó là xe của ai.
Dường như biết tôi đang ở bên trong.
Tống Cảnh nghiến răng nghiến lợi, khó nhọc hỏi:
"Quý Vân Nhân, anh ấy là bạn trai của em sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cong-mong-thoi-hoan/chuong-6.html.]
24.
Tống Minh Khiêm không hề có ý trốn tránh, trực tiếp hạ cửa sổ xuống.
Tôi và anh ấy đều ngồi ở hàng ghế sau.
Tống Cảnh liếc nhìn cảnh tượng trong xe, trong mắt hiện lên vài vệt m.á.u đỏ.
" Chuyện bắt đầu từ khi nào?" Tống Cảnh tuyệt vọng hỏi.
" Nói cho rõ hơn thì đó là ba tháng trước, nói xa hơn thì trước khi cô ấy quen em."
“Vậy là các người đã quen nhau lâu rồi phải không?”
" Đúng vậy, nghiêm túc mà nói, Tiểu Cảnh, em mới là người đến sau." Tống Minh Khiêm KO Tống Cảnh không thương tiếc .
Tay Tống Cảnh nhanh tay, chặn ở cửa sổ xe, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hai người đang đùa giỡn với tôi à?”
“Cũng không đúng lắm,” tôi so sánh, “anh trai anh và tôi là bạn bè trên mạng.”
"Được rồi được rồi, yêu đương qua mạng đúng không? Vậy nhờ tôi mà hai người mới như bây giờ được?"
"Cũng coi là như vậy."
" Chết tiệt ... sao hai người không nói cho tôi biết?!" Anh ta mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm bọn tôi.
"Tôi nói với anh rồi. Tống Cảnh, tôi đã nói với anh là tôi có bạn trai."
"Nhưng em cũng không có nói với anh em quen với tên ác độc Tống Minh Khiêm này!!!"
Tống Cảnh gầm lên giận dữ, nắm đ.ấ.m nện vào trên xe .
Tống Minh Khiêm đang định nói thì bị tôi ngăn lại.
Ân oán của tôi với Tống Cảnh , tôi sẽ tự mình giải quyết.
"Tống Cảnh, tôi đã từ chối anh ba lần. Tôi nghĩ tôi đã nói rõ ràng tôi không thích anh. Anh dựa vào đâu, tại sao tôi phải nói với anh?"
Ngữ khí của tôi rất nhẹ nhàng, nhưng mỗi lời nói đều khiến Tống Cảnh căng thẳng.
“Một năm trước, lúc anh lợi dụng tôi để chọc giận mối tình đầu của mình, anh có nói cho tôi biết không?”
"Anh biết tôi sẽ bị nhắm đến trong buổi họp lớp, nhưng anh có nói cho tôi biết không?"
" Lúc mối tình đầu của anh dẫn người đến xé váy của tôi , anh nói với tôi cái gì , anh nhớ không?"
Tôi đã nhắc cho anh ta nhớ——
“Anh yêu cầu tôi xin lỗi cô ấy.”
Lời nói của tôi như mũi tên, lần lượt cắm vào người Tống Cảnh.
"Vì thế, anh không có quyền yêu cầu tôi phải báo cáo cuộc sống riêng tư của tôi cho anh."
25
Đã nói đến mức này rồi .
Tống Cảnh suy sụp .
Tống Minh Khiêm ném cho anh ta một chùm chìa khóa xe .
"Đua không? "
Tống Cảnh giãy lên: " Đua xe? Tống Minh Thiên, anh có đi.ên không? Trước giờ anh có biết đua xe là cái gì đâu! "
" Không biết thì thử. "
Tôi biết ân oán mình với Tống Cảnh giải quyết đã xong, giờ đến lượt anh em họ .
Một người ngoài cuộc như tôi, tôi không thể nào can thiệp được .
Hai người lái xe tới một con đường vắng .
Trước khi lên đường , Tống Cảnh nói: "Nếu em thắng, anh bỏ cuộc đi, nhường Nhân Nhân cho em. "
Tống Minh Khiêm không trả lời .
Khi cuộc đua bắt đầu, cả hai nhấn ga và lao ra ngoài như hai tia chớp .
Cuối con đường này chính là biển lớn.
Nhưng không ai có ý định chậm lại .
Cho đến khi, càng ngày càng gần biển hơn ...
Tống Cảnh hét lên: " Tống Minh Khiêm , anh đang liều mạng với em sao? Sao anh không chậm lại ?!! "
Tống Minh Khiêm ngoảnh mặt làm ngơ.
Cuối cùng , Tống Cảnh sợ hãi, đạp phanh trước .
Lúc này Tống Minh Khiêm mới dừng lại .
Chỉ còn một mét nữa là anh ấy và chiếc xe sẽ rơi xuống vực biển phía trước .
Tống Cảnh gục trên vô lăng , bực bội đ.ấ.m vào vô lăng, cho đên skhi hai tay sưng đỏ .
"Em thua rồi , hoàn toàn thua rồi. "
"Tiểu Cảnh , bây giờ anh có thể trả lời câu hỏi của em. "
Tống Minh Khiêm vẫn là lý trí như cũ .
"Anh có thể tặng bất kì thứ khác cho em , nhưng cô ấy thì không thể. "
" Tại sao?" Tống Cảnh ngẩng đầu .
" Bởi vì , cô ấy không phải là món đồ của bất cứ ai cả. "
26
Sau ngày hôm đó , Tống Cảnh biến mất .
Nghe đồn anh ta đã trở lại thành phố A và bị trầm cảm một đoạn thời gian .
Sau đó, anh ta nghỉ việc ở công ty , quyết định ra nước ngoài du học.
Có lẽ anh ấy thực sự nhận ra uống rượu, tán gái, đua xe sẽ không làm tăng sự quyến rũ của anh ta lên .
Người ta hay nói rằng vẻ đẹp quyến rũ nhất là vẻ đẹp của tri thức, có lẽ Tống Cảnh đã nghe được điều này đâu đó rồi quyết định ra đi thay đổi bản thân đây mà .
Mẹ tôi được chuyển đến thành phố A để được điều trị và chăm sóc tốt hơn .
Hai năm sau, tôi lại đến Tống gia một lần nữa .
Lần này , chính là ra mắt chính thức bố mẹ Tống Minh Khiêm .
Không ngờ chú dì lại không hề ngạc nhiên chút nào .
Họ nói: "Chú dì đã đoán được từ lâu rồi. Lúc đó , Tiểu Cảnh chẳng có vẻ gì là yêu cháu cả. Ngược lại, Ming Khiêm lại im lặng một cách bất thường . Mặc dù đứa trẻ này ngày thường cũng ít nói , nhưng rõ ràng mấy ngày đó , nó rất bất thường . "
Tôi xấu hổ cười cười: “ Con xin lỗi chú dì vì đã gây rắc rối cho mọi người. ”
"Ai ya , chuyện này sao có thể trách con được? Là lỗi của Tiêu Cảnh . Lần này học được một bài học đắt giá, đã đến lúc thằng bé phải trưởng thành rồi. "
Dì nắm tay tôi, mắt dì bất giác đỏ hoe .
"Viên Viên, cảm ơn con đã cứu Minh Khiêm. "
Có vẻ như cô chú đã biết Tống Minh Khiêm mắc chứng trầm cảm, rối loạn lo âu .
Khoogn khí Tết rộn ràng, tôi đang đi dạo phố đón xuân, bỗng gặp lại Nghiên Nghiên .
Cô ấy nhìn thấy tôi liền liếc xéo: "Cô còn dám đến đây à? Tống tổng còn chưa xử lí cô hả? Anh ấy ghét nhất những kẻ đào mỏ—— "
Lời còn chưa dứt, Tống Minh Khiêm đã ôm eo tôi từ phía sau .
" Cục cưng , cô ta nói gì thế ? "
Tôi ngây thơ chớp mắt: “Cô ấy nói anh ghét em lắm có đúng không ? Chồng ơi, em tổn thương quá ” .
Trà xanh thôi mà? Ai mà không làm được cơ chứ .
"Làm sao có thể? Anh thương em nhất . "
Nghiên Nghiên trố mắt nhìn muốn rớt cằm ra, cuối cùng thật thểu rời đi .
Người đứng sau lưng tôi không chịu buông ra .
Tôi nhắc anh ấy: “Được rồi, diễn xong rồi đại ca. ”
Tống Minh Khiêm giống như một chú chó Golden bự, bám chặt lấy tôi: "Vừa rồi em gọi anh là gì? Gọi lần nữa nha? "
Tôi bước tới ghé vào tai anh: “Chồng. ”
Tống Minh Khiêm nhẹ nhàng đáp lại tôi , dịu dàng cong khóe mắt.
Sau này, chúng tôi vẫn nắm tay nhau như thế này , cùng nhau trải qua bốn mùa .
Trong năm dài tháng rộng của đời này .
May mắn của em chính là gặp được anh .
(Hết toàn văn )