CÔNG SỞ & SẾP CÓ GÌ VUI - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-08-03 10:49:54
Lượt xem: 781
____
Hôm nay tan làm muộn, tôi đi nhờ xe của sếp về nhà.
Xe đang chạy trên đường, bỗng nhiên một con ch.ó lao ra, sếp vội phanh gấp, may mắn không đ.â.m phải chú chó nhỏ.
Tôi ôm n.g.ự.c nói: “Trời ơi, may quá, chó biết dừng lại.”
Trong xe im lặng.
Tôi phản ứng kịp thời, vội vàng giải thích với sếp: “Tôi không có ý nói ngài là chó, ý tôi là, con ch.ó biết dừng lại, à không, tôi muốn nói là...”
“Im ngay.” Môi sếp giật giật, “Nói thêm câu nữa tôi sẽ đuổi cô xuống xe để làm bạn với chó.”
Thôi được, tôi im lặng.
_____
1.
Có một lần tranh thủ giờ nghỉ trưa, tôi vào phòng nghỉ ăn bún ốc, vừa ăn vừa xem chương trình giải trí cười ha hả.
Chẳng bao lâu sau, sếp gọi điện thoại tới: “Cô có ngửi thấy mùi gì thối không, nhà vệ sinh bị tắc à?”
Tôi cầm bát bún ốc, nghĩ bụng không thể nào, tôi đã đóng cửa phòng nghỉ rất chặt rồi, mũi chó của sếp vẫn ngửi thấy được sao?
“Thế, để tôi đi xem thử?” Tôi nói qua loa.
Sếp ừ một tiếng.
Mười phút sau, tôi giải quyết xong “công cụ gây án” rồi đi báo cáo với sếp.
Sếp ngửi mùi trên người tôi, mặt đầy vẻ phức tạp: “Trợ lý Hứa, tôi bảo cô đi xem nhà vệ sinh có bị tắc không, không bảo cô tự thông cống.”
Tôi nhân cơ hội này, nói: “Vậy sếp ơi, việc này có tính là tai nạn lao động không?”
Sếp thực sự không chịu nổi mùi trên người tôi, bịt mũi đuổi tôi: “Tính, tính, mau đi đi.”
2.
Thỉnh thoảng sếp cũng nổi hứng đi ăn cơm ở căng tin nhân viên.
Hôm nay đúng lúc căng tin thay đổi dì phát cơm mới, dì chưa nhận ra sếp tôi.
Tôi thấy sếp tự giác xếp hàng sau lưng tôi, liền lập tức nhường chỗ, anh không nói gì, cứ thế đi lấy cơm.
Kết quả dì phát cơm liếc nhìn sếp: “Một người đàn ông lớn như thế, không có mặt mũi mà chen hàng.”
“Tôi không chen hàng, tôi là...”
“Tôi mặc kệ anh là ai, Thiên Vương Lão Tử đến cũng phải xếp hàng, lần này thì bỏ qua, lần sau mà còn tranh cơm với cô gái nhỏ, tôi sẽ tố cáo anh.”
Mặt sếp xanh lè, gần như phản chiếu cả ánh sáng.
Tôi đứng đằng sau cười đến nội thương.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
3.
Kể từ sau sự cố xếp hàng lấy cơm, sếp bị tổn thương, bình thường dạo này chỉ ở trong văn phòng ăn cơm.
Hôm đó là ngày tôi không đi làm.
Tôi là trợ lý của sếp, bình thường việc ăn uống vệ sinh của sếp đều do tôi lo liệu.
Vì vậy hôm đó, ông sếp chỉ biết làm việc chứ không biết tự lo liệu của tôi đã gọi điện đặt đồ ăn ngoài.
Anh nói với bên kia: “Cho tôi một suất đồ ăn mang đi.”
Bên kia kiên nhẫn trả lời: “Xin hỏi ngài muốn đặt món gì?”
Anh cau mày: “Là đồ ăn mang đi.”
“Xin hỏi, ngài muốn đặt món gì trong đồ ăn mang đi ạ?”
“Tôi muốn đồ ăn mang đi.”
Không biết đã kéo dài bao lâu, cuối cùng bên kia không chịu nổi nữa, bật khóc: “Thưa ngài, chúng tôi chỉ là một tiệm nhỏ, xin đừng đùa với chúng tôi nữa, xin hỏi ngài muốn đặt món gì?”
Ông sếp của tôi lúng túng một hồi lâu, rồi mới thốt ra một câu: “Tôi muốn đặt đồ ăn mang đi.”
4.
Do tính chất công việc, sếp thường xuyên phải đi công tác, tôi vẫn nhớ lần đầu tiên mình đến nhà anh để dọn dẹp hành lý.
Anh ngồi trên ghế sô pha đọc tạp chí tài chính, còn tôi cam chịu làm bảo mẫu.
“Sếp ơi, anh muốn mang áo sơ mi màu đậm hay nhạt?”
“Sao cũng được.”
“Áo vest mang ba bộ hay năm bộ?”
Anh liếc mắt nhìn tôi: “Tôi đi công tác chứ không phải đi sàn diễn thời trang.”
Sau khi dọn dẹp xong hành lý, tôi chuẩn bị về nhà.
Anh chìa tay ra: “Đưa đây.”
Tôi ngớ người: “Đưa cái gì hả sếp?”
Anh không nói nên lời: “Vé máy bay, chẳng lẽ mai cô bắt tôi vác hành lý bơi sang Pháp à?”
Ha ha, sếp thật hài hước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cong-so-sep-co-gi-vui/chuong-1.html.]
5.
Sếp tôi nói chuyện độc mồm độc miệng cỡ nào?
Sau buổi phỏng vấn, khi tôi còn chưa gặp sếp, anh đã gọi điện thoại để hỏi thông tin cơ bản của tôi.
Dù gì cũng là trợ lý thân cận, phải biết rõ lai lịch mới được.
Tôi vẫn nhớ khi anh gọi điện tới, tôi vừa hồi hộp vừa phấn khích.
Nhưng tiếp theo, tôi có cảm giác chưa đi làm đã muốn nghỉ việc.
Anh hỏi tôi: “Cô ghi thông tin 160, 100, là chiều ngang hay chiều dọc?”
Tôi: “…”
Làm thế nào mà đó lại là chiều cao cơ chứ?
Ngài đã gặp người trưởng thành nào cao 100 chưa?
“Đùa chút thôi, thấy cô căng thẳng quá, thả lỏng chút đi.” Anh nói từ đầu dây bên kia.
Tôi: “…”
Cảm ơn ngài nha, nhân đạo quá.
Sau đó khi gặp tôi, anh còn lẩm bẩm: “Chiều cao cân nặng này, có phải khai gian không?”
A, cầu trời thu nhận anh ta đi.
6.
Thật ra, tôi và sếp là đồng môn đấy.
Nhưng anh ấy học trên tôi mấy khóa nên có thể không nhận ra tôi, nhưng tên tuổi anh thì ai cũng biết.
Giáo viên chủ nhiệm lớp tôi thường lấy anh làm tấm gương: “Cậu Thẩm Hoài An đó, hồi xưa là học bá đứng đầu trường, được tuyển thẳng vào Thanh Hoa, giờ còn tự mở công ty nữa, các em phải học tập thật tốt, dù không được như cậu ấy thì ít nhất cũng đừng quá kém cỏi.”
Không ngờ một ngày tôi lại làm việc dưới trướng anh ấy.
Cũng coi như là duyên số.
Một ngày nọ, anh bất ngờ hỏi tôi: “Cô cũng tốt nghiệp trường THPT XX à?”
Không ngờ anh ấy lại nhớ ra điều này, tôi cảm động vô cùng: “Vâng, được làm đồng môn với sếp, thật là vinh dự của tôi.”
Sếp nghiêm túc: “Xem ra tiêu chuẩn tuyển sinh của trường THPT XX đã hạ thấp rồi.”
Tôi nghiến răng nghiến lợi, duyên số gì chứ, tôi thấy là nghiệt duyên thì đúng hơn.
7.
Sếp rất kén ăn.
Kén ăn đến mức nào?
Hành lá không ăn, hành tây không ăn, cần tây không ăn, đậu không ăn, thứ gì tanh cũng không ăn…
Cảm giác mỗi lần đặt đồ ăn ngoài cho anh là một nhiệm vụ khó khăn.
Có lần tôi phát bực, hỏi anh: “Sếp ơi, cái này không ăn, cái kia không ăn, thế sao anh lớn được như vậy?”
Anh liếc nhẹ tôi một cái: “Là do gen, không giống cô…”
Được rồi, tôi biết lại chuẩn bị công kích cá nhân rồi.
Tôi lặng lẽ xách hộp đồ ăn tinh tế rời đi, tránh xa sếp, tránh xa những lời độc miệng.
8.
Thực ra khi sếp không quá xấu, anh ấy cũng khá tốt.
Hôm đó tôi cùng sếp tăng ca.
Anh ấy có vẻ thương xót: “Haizz, tuổi còn trẻ mà đã phải cùng tôi tăng ca, tuổi này đáng lẽ nên có một chuyến đi chơi không cần suy nghĩ mới không phụ thanh xuân.”
Tôi vô thức đáp lại: “Vậy sếp có chi trả không?”
Anh ấy lập tức đổi giọng: “Tôi vừa đùa thôi, tuổi trẻ nên cố gắng phấn đấu, phải không.” Anh vỗ vai tôi.
Tôi đầy vẻ khinh thường nhìn anh ấy.
Keo kiệt thì nói thẳng ra đi.
9.
Có lần tôi xin sếp cho nghỉ một ngày.
Sếp hỏi: “Đi làm gì?”
Tôi nói: “Làm phù dâu.”
Anh ấy nhướng mày: “Làm phù dâu có tiền không?”
“Đương nhiên là có, phong bì hai trăm đồng đấy.” Tôi đầy tự hào.
Anh ấy tính toán: “Cô đi làm phù dâu, một ngày chỉ có hai trăm đồng, nếu cô đi làm, tính cả tiền thưởng và lương, một ngày là bao nhiêu, cô chắc chắn muốn vì làm phù dâu mà mất tiền thưởng chuyên cần chứ?”
Tôi đếm trên đầu ngón tay nghĩ một lúc, rồi lập tức gọi điện thoại: “À, alo, hôm nay tôi không thể đi làm phù dâu được rồi.”
Sau khi tôi cúp máy, sếp mỉm cười: “Vừa rồi đùa với cô thôi.”
Tôi cũng mỉm cười: “Tôi cũng vừa đùa với ngài thôi.”