CÔNG SỞ & SẾP CÓ GÌ VUI - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-08-03 20:37:04
Lượt xem: 378
66.
Năm nay, sếp quyết định tổ chức sinh nhật tại nhà mình.
Anh gọi tôi vào văn phòng và nói: “Trợ lý Hứa, cô có muốn thăng chức không?”
Tôi háo hức mong chờ.
Tôi đã cống hiến bao năm, cuối cùng cũng có cơ hội thăng chức, là trưởng phòng hay là gì đó thế?
“Tôi muốn.” Tôi hỏi, “Nhưng là chức vụ gì vậy?”
Sếp nheo mắt: “Quản lí phụ trách tổ chức tiệc sinh nhật.”
Tôi: “…”
Cút!
67.
Các đồng nghiệp thấy tôi mặt mày ủ rũ, hỏi: “Hứa Đa, sao thế?”
Tôi sắp khóc đến nơi: “Sếp gọi tôi làm quản lí phụ trách tổ chức tiệc sinh nhật của anh ấy.”
Đồng nghiệp vỗ vai tôi: “Vậy thì tốt rồi, Hứa Đa, nhớ mua ít tôm hùm nhé, thêm nhiều tỏi một chút.”
Tôi càng muốn khóc hơn.
Tôi chỉ muốn tham gia ăn uống thôi, không muốn làm bảo mẫu đâu.
68.
Một ngày trước tiệc sinh nhật, sếp bảo tôi nghỉ cả hôm đó, cùng anh đi mua sắm ở trung tâm thương mại.
Tôi hỏi sếp: “Mua gì vậy?”
“Gần sinh nhật rồi, phải mua chút dây ruy băng và đèn trang trí, cả cây thông Noel gì đó nữa.”
Mặt tôi đen xì: “Sếp, là tiệc sinh nhật hay mừng Giáng Sinh vậy?”
Sếp nghiêng đầu: “Có khác biệt gì đâu, dù sao cũng là ăn uống vui chơi giống dịp lễ thôi mà.”
Lời sếp nói có lý quá, tôi không phản bác được.
69.
Sau khi quần quật mua sắm cả buổi sáng, chân tôi gần như sắp gãy luôn rồi.
Anh thì vẫn hăng hái chỉ huy: “Cái này, cái kia, đều gói vào cho tôi.”
Gói cái gì chứ.
Tôi ngăn anh lại: “Sếp, chúng ta phải biết chi tiêu hợp lý, tiền nên dùng vào việc cần thiết, đừng tiêu sài bừa bãi.”
Sếp nhìn tôi đầy ẩn ý: “Bây giờ cô đã bắt đầu quản lý tài chính của tôi rồi à?”
70.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cong-so-sep-co-gi-vui/chuong-8.html.]
Ra khỏi trung tâm thương mại và lên xe, sếp đưa thẻ cho tôi.
Mặt mũi tôi ngơ ngác.
Anh nghiêm túc nói: “Từ hôm nay, để tránh tôi tiêu xài hoang phí, cô giữ thẻ giúp tôi.”
Tôi run rẩy: “Sếp, anh có nói thật không? Không sợ tôi mang tiền bỏ trốn à?”
Anh làm sao có thể tin tưởng tôi vô điều kiện như vậy?
Dường như nhìn ra ý nghĩ của tôi, sếp bình thản nói: “Với cái lá gan bé tí của cô, dù có đặt cả thanh vàng trước mặt, cô cũng không dám lấy.”
Nói gì mà đau lòng vậy sếp ơi.
71.
“Sếp, sếp muốn có món quà sinh nhật như thế nào? Nói trước, tôi không đủ tiền mua quà quá đắt tiền đâu.”
Sếp xoa cổ: “Gần đây tôi thấy cổ hơi lạnh.”
Hiểu rồi.
Tôi thức cả đêm đan một cái khăn quàng cổ.
Sau sinh nhật, anh giữ tôi lại: “Trợ lý Hứa, cô vừa tặng tôi khăn quàng cổ hay tặng tôi công cụ tự tử thế?”
Tôi cúi đầu im lặng.
À, cái khăn quàng cổ kia, tôi không cẩn thận đan hơi lố tay, dài tận… ba mét.
72.
Cuối cùng, dưới sự đe dọa của sếp, tôi đã sửa cái khăn quàng cổ đó ngắn bớt đi.
Trong vài ngày tiếp theo, đồng nghiệp công ty phát hiện anh ấy cứ quấn mãi một cái khăn quàng cổ, thậm chí còn không quan tâm đến đồ phối cùng.
Đồng nghiệp kia tò mò hỏi tôi: “Có phải khăn quàng cổ này là quà của người yêu sếp không? Gần như đã bị dùng đến sứt chỉ cả rồi.”
“Người yêu”, tôi, lặng lẽ lẩn tránh.
73.
Tôi là người không giữ được bí mật, có chuyện gì cũng hỏi ra.
Tìm được một chút thời gian rảnh, tôi hỏi sếp: “Sếp, khăn quàng cổ của anh đã dùng một thời gian rồi, có cần giặt không?”
Anh cởi ra, rất tự nhiên đưa cho tôi: “Cảm ơn nhé.”
Mặt tôi đen sì.
Ai bảo tôi muốn giặt cho anh.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
“Sếp, ý tôi là, anh có thể đổi sang dùng khăn quàng cổ khác, cái khăn này cũng không có gì quá đặc biệt.”
Khiêm tốn giúp con người tiến bộ.
Sếp nhìn tôi, cười như không cười: “Khăn quàng cổ này tuy bình thường nhưng tôi đã dùng quen rồi, đổi cái khác thì phiền phức quá.”
Ơ, sao cứ có cảm giác sếp đang nói bóng gió gì đó ấy nhỉ.