Công Tử Mù Nhà Ta - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-10-06 06:06:08
Lượt xem: 2,091
12
Đôi mắt của công tử mỗi ngày đều phải đắp thuốc, sau khi đắp thuốc xong, ta sẽ thay chàng băng một lớp lụa trắng lên mắt.
Đó là yêu cầu của thần y.
Công tử dù mắt bị che lụa trắng, vẫn vô cùng tuấn mỹ, sống mũi cao thẳng, môi mỏng, khí chất thanh tao, tựa như thần tiên từ trên trời giáng xuống.
Ta thường ngẩn người ngắm nhìn người, tưởng tượng cảnh đôi mắt đẹp ấy của người khi đã nhìn rõ mọi thứ, hoặc nhớ đến dáng vẻ hung hãn của người đêm ấy, cùng với lời giải thích dịu dàng khi người ôm ta vào lòng sáng hôm sau.
Ta thường nghĩ đến đỏ mặt, Cúc Hy bảo rằng ta đã phải lòng công tử rồi.
Ta hoảng hốt.
Ta vốn chỉ là một cô nương bình thường của Lưu Hương, Huyện Hoài, Vân Châu, nếu không phải tổ mẫu mời đại sư phán rằng ta là người có số đại cát, có thể cứu công tử, có thể vượng gia tộc họ Tiết, ta chắc chắn không thể trở thành nhị thiếu phu nhân của Tiết gia được.
Thật ra ở Huyện Hoài, danh tiếng của ta không tốt, ta mới mười tuổi đã khắc c.h.ế.t phụ mẫu, được nhà cữu cữu nuôi dưỡng, rồi năm mười hai tuổi lại khiến biểu ca tàn phế một chân.
Mọi người xung quanh đều nói ta là sao chổi, ngay cả cữu cữu cữu mẫu cũng không ưa ta, vài ngày trước khi Tiết gia đến cầu thân, cữu mẫu còn bàn bạc với nha dịch để bán ta lên kinh thành, nhưng sính lễ của Tiết gia gấp năm lần giá bán của nha dịch, nên cữu mẫu mới vui vẻ gả ta đi.
Dù hạ nhân trong phủ gọi ta là nhị thiếu phu nhân, nhưng ta tự biết mình không xứng với công tử.
Nửa tháng nữa công tử sẽ khỏi bệnh, đến lúc ấy ta và người sẽ càng cách biệt như mây với bùn, huống hồ trong lòng người đã có người khác.
Ta kiềm chế trái tim đang xao động, không ngừng nhắc nhở bản thân về khoảng cách giữa mình và công tử, cố gắng giữ một khoảng cách nhất định với người.
13
Để tránh xa công tử, ta đã trả lại việc băng bó vết thương cho lão thần y, rồi đi tìm Đại phu nhân. Đại phu nhân nhìn ta với vẻ chân thành tha thiết, liền đồng ý dạy ta tính toán sổ sách.
Dạy được hai ngày, Đại phu nhân không nhịn được mà khẽ xoa đầu ta, khen ta thông minh lanh lợi.
"Tám tuổi con đã gảy bàn tính kêu lách cách rồi, sao mẫu thân chưa từng khen con thông minh lấy một lần?" Đại thiếu gia khoác một bộ trường bào gấm xanh lam tay hẹp, khóe miệng nở nụ cười, ung dung bước vào.
"Khen con thông minh thì con có thể cưới được một thê tử về cho ta sao?" Đại phu nhân liếc mắt, giả vờ giận dỗi mắng.
Đại thiếu gia nghiêng đầu, lén làm một bộ mặt quỷ. Đại phu nhân nhìn thấy, tức giận véo mạnh vào tay hắn.
Tình cảm của Đại phu nhân và Đại thiếu gia thật tốt đẹp.
Ta bỗng nhớ đến mẫu thân của công tử, người mà ta chỉ gặp đúng một lần.
Một người phụ nhân gần bốn mươi tuổi, chỉ mặc một chiếc váy lụa trắng nhạt, tóc búi gọn bằng một cây trâm ngọc bích, dung mạo tinh khôi, ôn nhu thoát tục.
Đó là ngày đầu tiên công tử băng bó vết thương, Nhị phu nhân đứng bên ngoài viện bà cứ quanh quẩn trước cổng, thỉnh thoảng lại nhìn vào trong.
Chỉ cần một ánh nhìn, ta liền nhận ra bà chính là mẫu thân của công tử, bởi ánh mắt của bà quá giống với công tử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cong-tu-mu-nha-ta/chuong-6.html.]
Khi ta băng bó xong và vội vàng chạy theo, thì Nhị phu nhân đã chuẩn bị rời đi.
Ta gọi nàng: "Mẫu thân."
Người phụ nhân quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng.
"Nghe nói, mắt của nó có cách chữa khỏi rồi sao?"
Ta gật đầu: "Vâng, thần y lấy tính mạng đảm bảo, chắc chắn sẽ không có vấn đề."
Ngay sau đó, bà nhét vào tay ta một chiếc hộp gỗ đàn hương, chỉ để lại một câu: "Lễ vật tân hôn" rồi quay lưng rời đi.
Ta đứng đó ngẩn ngơ nhìn theo bóng dáng mỹ nhân, trong không khí vẫn còn vương vấn mùi hương gỗ đàn hương nhàn nhạt.
Về lại viện, ta kể cho công tử nghe về chuyện này, chàng chỉ cười nhạt, nụ cười ấy thoáng vẻ lạnh lùng.
Ta mở chiếc hộp ra, bên trong là hai chuỗi tràng hạt làm từ gỗ tử đàn.
Công tử không lấy, bảo ta cứ giữ. Vậy nên ta đã đặt nó vào hộp trang điểm của mình.
14
Căn viện nơi công tử ở, gọi là Mặc Viên, cách Xuân Viên - nơi Đại phu nhân ở - rất xa, hay nói cách khác, Mặc Viên quá hẻo lánh.
Tối hôm ấy, ta tính toán sổ sách đến tận đêm, có chút mệt mỏi. Đại phu nhân đề nghị sắp xếp cho ta một gian phòng ở Xuân Viên để nghỉ ngơi.
Ta có chút do dự, Đại phu nhân liền nói: "Yên tâm, đã có người đi nói với Trường Ân rồi."
Nghe vậy, ta mới gật đầu đồng ý.
Kể từ khi vào Tiết phủ, đây là lần đầu tiên ta không ngủ ở Mặc Viên mà mơ thấy công tử.
Ta mơ thấy công tử bịt mắt bằng dải lụa trắng, đè ta xuống, cười tà mị gọi ta: "Nương tử."
Đôi bàn tay dài mạnh mẽ của chàng quấn lấy áo trong của ta, đôi môi mềm mại ấm áp đặt lên khóe môi ta.
Tấm màn giường buông xuống lả lướt, thân thể ta mềm nhũn như nước.
Bên ngoài cửa sổ, bầu trời mờ ảo, ta ngồi ở mép giường, cố gắng bình ổn lại trái tim đang d.a.o động.
Giấc mơ vừa rồi quá mức phóng túng, khi tỉnh lại, áo trong của ta đã ướt một chút.
Mặt ta nóng bừng, lòng đầy xấu hổ. Ta không ngờ bản thân lại có những ý nghĩ đen tối như vậy về công tử.
Không được, không thể tiếp tục như vậy.
Chờ khi mắt công tử khỏi hẳn, ta sẽ rời đi.