Crush Của Sếp Hoá Ra Là Tôi - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-08-18 13:21:36
Lượt xem: 9,194
Buổi tối, sau khi tan làm. Đột nhiên mưa như trút nước. Tôi không mang theo ô, chỉ có thể đứng đợi ở cửa công ty.
Triệu Hiểu Nguyệt đứng bên cạnh tôi, cố ý khoe khoang: "Tôi đợi bạn trai tôi lái xe đến đón, cô thì thảm rồi, chỉ có thể đợi mưa tạnh."
Lúc này, một chiếc xe sang trọng dừng lại trước mặt tôi. Cửa kính xe hạ xuống, khuôn mặt tuấn tú, hoàn mỹ của sếp lộ ra trước mặt chúng tôi.
"Lên xe đi." Sếp nói bằng giọng đều đều.
Tôi lên xe. Để lại Triệu Hiểu Nguyệt đang ngây người.
Tôi nhìn người đàn ông đang lái xe. Đôi mắt sâu, sống mũi cao, đẹp trai và lạnh lùng. Bàn tay thon dài với các khớp xương rõ ràng đặt trên vô lăng, toát lên sự tỉ mỉ, cẩn thận. Dù nhìn lúc nào, tôi cũng thấy sếp thật đẹp trai.Hoàn toàn là kiểu người đàn ông trong gu thẩm mỹ của tôi.
Đột nhiên, người đàn ông tiến lại gần, một tay đặt lên lưng ghế của tôi, gần như ôm tôi vào lòng.
Tim tôi đập thình thịch, nhìn khuôn mặt tuấn tú đang đến gần, tôi vô thức nhắm mắt lại, thậm chí quên cả thở.
Một tiếng cười khẽ vang lên trên đỉnh đầu.
Tôi mở mắt ra, mới phát hiện sếp chỉ đang thắt dây an toàn cho tôi. Vừa rồi bị sắc đẹp mê hoặc, thậm chí quên cả việc thắt dây an toàn. Xấu hổ quá.
"Muốn tôi hôn em sao?" Giọng nói của sếp mang theo ý cười.
Tôi vừa định phủ nhận, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống môi tôi. Rồi nhanh chóng rời đi.
"Thỏa mãn em." Giọng nói của sếp mang theo sự cưng chiều.
Mặt tôi đỏ bừng. Điều này... điều này giống như chúng tôi thật sự đang yêu nhau vậy.Sắc đẹp trước mắt, tôi thật sự dễ dàng không kiềm chế được, sa vào.
Tôi cố gắng bình ổn nhịp tim, mới lên tiếng: "Lục tổng, thật ra diễn kịch cũng không cần phải như vậy, làm như vậy khiến đồng nghiệp đều biết..."
"Sao vậy, em để ý à?" Giọng nói của sếp có chút trầm thấp.
"Tôi thì không sao, chỉ là thanh danh của Lục tổng bị tôi hủy hoại..."
"Tôi không để ý." Giọng anh ấy nhẹ nhàng hơn một chút.
Không hiểu sao, tim tôi đập hơi nhanh, cũng có chút ngọt ngào. Cho dù chỉ là diễn kịch, tôi cũng mặc kệ bản thân chìm đắm.
***
Những ngày tiếp theo. Chúng tôi cùng nhau ăn cơm, xem phim. Giống như thật sự đang yêu nhau vậy. Sếp còn đưa tôi về nhà anh.
Đến nơi, tôi tự nhiên đi về phía nhà bếp. Sếp lại kéo tôi lại, bảo tôi ngồi trên ghế sô pha. "Để anh."
Sếp biết nấu ăn? Trước đây, sếp hoặc là đi tiếp khách, hoặc là ăn cơm tôi nấu.
Lúc trước xem mắt, còn đưa ra một đống yêu cầu với đối tượng xem mắt. Hoàn toàn là một tên đàn ông lười biếng, không biết gì. Tôi hơi lo lắng, liền chạy ra cửa bếp nhìn. Kết quả phát hiện sếp mặc tạp dề, thái rau, xào rau, đâu ra đấy. Ba món mặn, một món canh, đều là món tôi thích ăn.
Vẻ ân cần chu đáo như vậy, tôi đều nghi ngờ sếp đã thầm mến tôi, tìm hiểu tôi từ lâu rồi.
Mấy ngày sau, sếp nói muốn đưa tôi đi gặp bạn bè của anh. Tôi thoáng chốc vui mừng, sau đó lại buồn bã. Chúng tôi đang diễn kịch.Một màn ảo ảnh. Tôi không muốn phá vỡ ảo ảnh này.
Nhưng cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn sẽ càng lún càng sâu. Tôi sợ đến một ngày nào đó, khi sếp muốn rút lui, tôi sẽ không thoát ra được.
"Lục tổng, diễn kịch không cần phải gặp bạn bè, người thân chứ..."
Sếp im lặng. Chắc là thấy tôi nói có lý. Lòng tôi chùng xuống, buồn bã, khó chịu, cả người như mất hết sức lực, mũi cay cay.
Sếp bỗng nhiên lên tiếng: "Vậy thì giả thành thật."
Tôi và sếp giả thành thật ư?
Tôi kích động đến mức cả đêm không ngủ được. Chỉ là, trong lòng có chút bất an khó hiểu. Quá mộng ảo, giống như giả vậy.
Ngày hôm sau, sếp đi công tác. Tôi không nhịn được nhắn tin cho sếp. Sếp là một người cuồng công việc, nhưng tin nhắn tôi gửi, anh đều trả lời từng tin một.
"Thời tiết thế nào?"
"Nắng đẹp."
"Đàm phán thế nào?"
"Đối tác là một ông lão, nói nhiều lắm."
Vị đối tác đó có biết, vị tổng giám đốc trẻ tuổi, tuấn tú, nghiêm nghị trước mặt ông ta, đang nói xấu ông ta không nhỉ?
Tôi bật cười thành tiếng.
Buổi tối, tôi không nhịn được lại gửi thêm một tin nhắn. Anh vẫn chưa trả lời.Chắc là đang tiếp khách.
Tám giờ, đột nhiên anh gửi cho tôi một tin nhắn. "Nhớ em."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/crush-cua-sep-hoa-ra-la-toi/chuong-3.html.]
Tin nhắn đó khiến tim tôi đập loạn.Đột nhiên tôi có chút nôn nóng muốn gặp anh.
"Anh đang ở đâu?"
Lục Càn gửi cho tôi một địa chỉ. Tôi nhanh chóng tìm kiếm địa chỉ đó. Không gần, cũng không xa. Chỉ cách hai tiếng lái xe.
"Em đến tìm anh được không?"
Bên kia trả lời rất nhanh. "Được chứ."
Sau đó lại thêm một tin nhắn. "Ngủ sớm đi, ngày kia anh sẽ về."
Rõ ràng, anh cho rằng tôi nói đến tìm anh chỉ là nói đùa.
Thực ra, tôi không phải là nhất thời nổi hứng. Tôi nhớ anh, muốn gặp anh ngay lập tức. Vì vậy, tôi đã làm một việc có thể coi là điên rồ nhất trong mấy năm nay.
Tôi xuống gara, lái chiếc xe đã lâu không dùng, liền chạy đến thành phố bên cạnh. Hai tiếng sau, tôi đến khách sạn của Lục Càn, lên tầng mười tám.
Lục Càn nói anh ấy ở phòng 1802.
Tôi đi về phía phòng 1802.
Lại nhìn thấy một màn không ngờ tới. Trước cửa, một người phụ nữ mặc chiếc váy bó sát màu đen, dung mạo xinh đẹp, dáng người yểu điệu đang ôm Lục Càn.
Tôi chế/t lặng tại chỗ.
"Anh Càn, anh không có bạn gái, em cũng không có bạn trai, chúng ta ở bên nhau được không?"
Người phụ nữ đó lên tiếng, dường như đã say.
"Hứa Lam, em còn như vậy nữa, anh sẽ gọi bảo vệ đấy."
Lục Càn đẩy người phụ nữ mặc váy đen ra xa, rất mất kiên nhẫn: "Hơn nữa, anh đã nói rồi, anh có bạn gái rồi."
"Không thể nào, anh không thể thích người khác được..."
Người phụ nữ đó phát hiện ra tôi, nhìn tôi, như thể gặp ma vậy, vội vàng bỏ đi.
Lục Càn nhìn thấy tôi, cũng rất bất ngờ.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
"Ninh, anh không phải đang nằm mơ đấy chứ?"
Tôi nhướng mày: "Anh tự véo mình một cái thử xem."
Lục Càn thật sự tự véo mình một cái, đau đến mức nhíu mày.
"Đồ ngốc." Tôi không nhịn được mắng anh.
Trước đây, trong mắt tôi sếp luôn là hình tượng người đàn ông tài giỏi. Gần đây, tôi càng ngày càng thấy nhiều mặt ngốc nghếch của anh.Dễ thương đến lạ.
"Không giận nữa sao?"
"Giận gì chứ?"
"Vừa rồi là Hứa Lam, em gái của Hứa Dung, Hứa Dung là anh em của anh."
"Nếu không phải là em gái của anh em anh, anh đã đưa đến đồn cảnh sát rồi?"
Chúng tôi vừa nói chuyện, chút khúc mắc đó đã sớm biến mất không còn tăm hơi.
Lúc tôi đến, chỉ nghĩ đến việc nhanh chóng gặp Lục Càn, không nghĩ nhiều. Nam nữ ở chung một phòng, mới cảm thấy bất ổn.
Tôi tắm trước, mặc bộ đồ ngủ hoạt hình thường ngày, ngồi trên ghế sô pha xem tivi. Tiếng nước chảy từ phòng tắm vọng vào tai tôi.
Tôi không khỏi có chút suy nghĩ miên man.
Ngày thường sếp luôn mặc vest chỉnh tề, ra vẻ cấm dụ/c. Không biết sau khi tắm xong...
Mắt tôi đột nhiên trợn to.
Cửa phòng tắm mở ra, người đàn ông cao lớn bước ra từ bên trong, mang theo hơi nước. Trên người anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm, thân hình tam giác ngược, vòng eo săn chắc, cơ bụng tám múi, dáng người cực kỳ đẹp.
Tôi nhìn đến ngây người, không nhịn được nuốt nước miếng.
"Đói bụng rồi à?"
Tôi nhìn cơ bụng đang lắc lư trước mặt mình, gật đầu. "Gọi đồ ăn ngoài cho em nhé?"
Sếp lại thật sự gọi đồ ăn ngoài. Sếp cứ lắc lư trước mặt tôi, lại không cho tôi ăn. Tôi liền nghi ngờ chúng tôi căn bản không phải người yêu.
Mà là kẻ thù.