CỤC CƯNG MỘT MÉT TÁM - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-08-08 16:28:05
Lượt xem: 622
5.
Tôi và Giang Kỳ quen nhau trong một buổi vẽ ngoài trời.
Lúc đó cậu ta đứng giữa đám hoa diên vĩ tím ngập tràn, đẹp như không thuộc về thế gian.
Đúng vậy, đẹp.
Gương mặt của Giang Kỳ chỉ có từ "đẹp" mới xứng đáng mô tả.
Tôi là người yêu cái đẹp từ trong xương tủy, làm sao chống lại được sức hấp dẫn nhan sắc thế này?
Không kìm được mà phác thảo trên bảng vẽ, tôi muốn lưu giữ vẻ đẹp ấy.
Ai ngờ vừa vẽ xong, cậu ta lại bám lấy tôi.
Trong khi tôi đang chỉnh sửa các góc cạnh, ngẩng đầu lên, chàng trai trong đám hoa đã biến mất.
"Chị đang vẽ tôi sao?"
Giọng nói trong trẻo, đầy vẻ trẻ con.
Nhưng vẫn khiến tôi giật mình.
Có cảm giác bị bắt gặp khi đang nhìn trộm, muốn che giấu nhưng đã muộn.
Khuôn mặt gần trong gang tấc càng thêm hấp dẫn, không biết có phải đứng lâu trong đám hoa diên vĩ không, mà trên người cậu cũng mang theo mùi hoa diên vĩ.
Là mùi tôi thích.
(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)
Tôi nhất thời bối rối: "Bao nhiêu tiền một lần?"
Đối diện ánh mắt ngỡ ngàng của cậu, lần đầu tiên trong đời tôi đỏ mặt.
Câu này quá mập mờ.
Tôi định giải thích, chàng trai cười nhẹ: "Nếu là chị, miễn phí."
"Chị muốn bao nhiêu lần, đều được."
Bị trêu chọc có phải không?
Tôi dù sao cũng là Hứa Dư đã kinh qua biết bao hoa thơm cỏ lạ, cố làm ra vẻ bình tĩnh: "Tôi là người đàng hoàng, miễn phí cũng không được."
"Tôi vẽ cậu, sẵn lòng trả tiền, cậu là người mẫu, bao nhiêu tiền?"
Giang Kỳ nhìn bức tranh trên bảng vẽ, nghe tôi nói, nở nụ cười mê hoặc: "Tôi nói cũng là chuyện người mẫu, “chị đàng hoàng” nghĩ gì vậy?"
Hai chữ "đàng hoàng" bị cậu ta nhấn mạnh, dưới ánh mắt giễu cợt, mặt tôi đỏ bừng.
Chàng trai nhìn mặt tôi đỏ ửng, lấy bút chì bên cạnh, viết một dãy số lên n.g.ự.c của chàng trai trong tranh.
"Đây là số của tôi, nếu cần, đừng ngại."
Bức tranh đó giờ vẫn treo trên tường ký túc xá của tôi, bị bạn cùng phòng gọi là bức tranh định tình.
Tôi ôm bức tranh về ký túc xá, nhìn dãy số ba ngày cuối cùng không chịu nổi gọi đến.
Dù sao, tôi thực sự thích gương mặt đó.
Bảo bối dâng đến, không có lý do gì để bỏ qua.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, nghe điện thoại, Giang Kỳ không có vẻ bất ngờ, câu đầu tiên là: "Chị gái "đàng hoàng"?"
Tôi khựng lại: "Sao cậu biết là tôi?"
"Có phải định hẹn tôi không?"
Câu này nghe như đang gợi ý tình tứ.
"Là định hẹn cậu, tắm rửa sạch sẽ đến gặp tôi."
Tôi cũng không chịu thua.
Giang Kỳ cười lớn, vui vẻ xuyên qua điện thoại: "Vâng, cho tôi địa chỉ, tôi sẽ tới phục vụ chị."
Thế là, Giang Kỳ trở thành người mẫu miễn phí của tôi, mọi bức chân dung tôi vẽ đều là cậu ta.
Chỉ là bây giờ cậu ta dường như không muốn làm người mẫu miễn phí của tôi nữa…
6.
"Ảnh gì? Người thứ ba, đùa cợt gì?"
Đuôi mắt của Giang Kỳ đỏ rực, nỗi hoảng loạn trong mắt gần như muốn kéo tôi vào cùng chìm trong đó. Cậu ta run rẩy, tay bám chặt vào vai tôi: "Chị, nói rõ đi, nếu không em không hiểu."
Lúc này, Giang Kỳ vô cùng bất lực, như một chú chó nhỏ sắp bị chủ nhân bỏ rơi, run rẩy không ngừng, trông rất đáng thương.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ta như vậy. Giang Kỳ từ trước đến giờ luôn tỏa sáng và kiêu ngạo.
Sau nhiều lần vẽ chân dung, tôi mới biết rằng cậu ta là nhân vật nổi tiếng của khoa Y bên cạnh.
Không chỉ có ngoại hình nổi bật, mà thành tích chuyên môn cũng rất xuất sắc.
Một mặt hoảng loạn, bối rối như vậy dường như không nên xuất hiện trên gương mặt đáng được yêu thương nồng nhiệt của cậu ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cuc-cung-mot-met-tam/chuong-3.html.]
"Chị, nói đi."
"Nói rõ ràng, xin chị."
Giang Kỳ thấy tôi ngơ ngác nhìn cậu ta, vừa bối rối vừa không muốn buông tay tôi.
Chỉ không ngừng cầu xin.
Cậu ta dường như không thể chống đỡ được nữa, ôm tôi vào lòng, cúi xuống, vùi đầu vào vai tôi, thì thầm bằng giọng thấp.
"Em không đùa giỡn chị, làm sao em có thể đùa giỡn chị…"
Chất lỏng nóng bỏng làm bỏng da tôi, khiến tôi run rẩy.
"Cậu…"
Giang Kỳ khóc sao?
Tiếng nức nở của Giang Kỳ vang lên bên tai tôi.
"Chị không biết em yêu chị đến mức nào sao. Chị có phải luôn nghĩ rằng lần gặp nhau ở vườn hoa diên vĩ là lần đầu tiên của chúng ta không?"
Tôi bỗng chốc giật mình, đẩy Giang Kỳ ra khỏi vai mình, định hỏi cậu ta có ý gì.
Nhưng đối diện tôi là gương mặt trẻ trung đầy nước mắt của Giang Kỳ, ánh mắt của cậu ta dày đặc vết nứt đau thương.
Tôi như nghe thấy tiếng tim mình vỡ vụn.
Những mảnh vụn không ngừng rơi xuống.
"Cậu…"
"Vậy tại sao chị lại không cần em?"
Tôi nhìn Giang Kỳ đang bị nỗi sợ hãi bao vây đến mức sắp gục ngã, hít một hơi sâu.
"Giang Kỳ, cậu thật sự muốn như vậy sao?"
Nước mắt mà tôi kìm nén bấy lâu nay cuối cùng cũng rơi xuống.
Tôi không dám nhìn lại bức ảnh đó lần thứ hai.
Khi chặn Giang Kỳ, tim tôi đau đến mức gần như chậm nhịp, trong căn phòng trống trải, tôi không thể ở lại thêm một giây phút nào nữa.
Bức ảnh đó dường như đang đuổi theo tôi, lởn vởn trước mắt tôi.
Gương mặt tôi cảm nhận được sự lạnh lẽo, tay Giang Kỳ lạnh đến mức run rẩy, cậu ta lau nước mắt tôi, giọng nói trong trẻo trở nên khàn đục.
"Đừng khóc."
Tôi đưa tay lau vội nước mắt, lùi lại một bước tránh khỏi tay cậu ta, lấy điện thoại trong túi đưa cho cậu ta, c.h.ế.t cũng phải rõ ràng.
Giang Kỳ thích đ.â.m vào tim tôi, tôi chịu đựng được.
Dù sao thì đây cũng là lần cuối cùng.
"Xem xong thì đi đi, sau này cả cậu và cô ấy tuyệt đối đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa."
"Thật ghê tởm."
Tôi giả vờ bình tĩnh quay lưng bước ra cửa sổ, không muốn cậu ta thấy tôi sắp không thể chịu đựng nổi nữa.
Mối tình đầu, làm gì có ai không đau?
Tôi tự an ủi bản thân như vậy.
Sau lưng im lặng, yên tĩnh đến mức dường như chỉ còn mình tôi.
Tôi không có can đảm quay lại nhìn, không biết Giang Kỳ đã rời đi chưa.
Bên cửa sổ có một chiếc ghế nhỏ, tôi không còn muốn duy trì lòng tự trọng cuối cùng của mình, chỉ muốn ngồi xuống.
Chân tôi thật sự yếu, sức lực như bị rút cạn khi đưa điện thoại cho Giang Kỳ.
Chưa kịp hành động, cổ tay tôi đã bị ai đó nắm chặt, Giang Kỳ kéo tôi bước đi loạng choạng về phía cửa.
"Cậu làm gì vậy! Buông tôi ra!"
Tôi vừa tức giận vừa nóng nảy, cố gắng giật tay ra khỏi tay Giang Kỳ, nước mắt tuôn rơi, làm mờ mắt tôi.
Trong ánh sáng mờ ảo, bước chân của Giang Kỳ dừng lại.
Tôi không thấy rõ biểu cảm của đối phương.
Chỉ nghe thấy giọng nói khàn đặc mang theo giận dữ của cậu ta: "Chị, chỉ vì một bức ảnh tệ hại như vậy mà không cần em nữa sao?"
7.
Giang Kỳ bị giảng viên gọi đi.
Cậu ta rời đi mà không nói một lời, chỉ nhìn tôi rất lâu.
Khi tiếng đóng cửa vang lên, tôi vẫn bình tĩnh.
Tôi và Giang Kỳ, đến đây là kết thúc hoàn toàn sao?
(Nghe đau dữ taaa)