Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cực Phẩm Em Chồng - Chương 4

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-06-07 18:28:00
Lượt xem: 466

Khi em chồng và mẹ chồng quay về, phát hiện cửa sổ đều đóng chặt, đồ đạc của mình đều bị chất đống ngoài hành lang, khóa cửa cũng bị thay đổi.

"Mẹ! Chuyện gì thế này?" Em chồng ngồi xổm bên cạnh đống đồ, không chỉ có quần áo, mà cả đồ dùng vệ sinh cá nhân, ga giường cũng bị ném ra ngoài.

"Được lắm, Cố Tiếu Tiếu! Mẹ mới đi mua trứng một lúc, mà nó đã ném hết đồ của chúng ta ném ra ngoài rồi à?" Mẹ chồng tức giận đập cửa, nhưng bên trong không ai trả lời. Vì tôi đã sớm chuyển đi rồi.

Tôi gọi cho công ty chuyển nhà và môi giới bất động sản. Thuê một căn nhà nhỏ để dưỡng thai. Đợi khi công ty điều tôi đến Giang Thành, tôi sẽ bán căn nhà này và mua một căn nhà mới ở đó. Như thế, không ai có thể tìm thấy mẹ con chúng tôi.

Nhưng kế hoạch dù tốt đến đâu, thì ruồi bay cũng khó đuổi. Chưa kịp đặt chân lên xe đi đến nhà thuê, thì điện thoại của mẹ chồng và em chồng đã gọi đến.

"Cố Tiếu Tiếu, mày có ý gì, mau mở cửa ra!" Mẹ chồng lớn tiếng quát mắng, "Làm dâu mà đuổi mẹ chồng ra ngoài, mày đúng là cái đồ bất hiếu!"

"Bà sinh ra tôi hay nuôi tôi? Tôi phải hiếu thảo với bà cái gì?" Tôi không ngần ngại đáp trả, "Hơn nữa, nhà này là của tôi, dù tôi có để nó phủ bụi cũng không cho các người ở."

Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii

Chắc hẳn bên kia bật loa ngoài, tôi nghe thấy em chồng tức giận chửi một câu " tiện nhân", rồi giật lấy điện thoại của mẹ chồng.

"Được lắm, Cố Tiếu Tiếu, chị cứ đợi đấy, đợi anh tôi về, tao sẽ bảo anh ấy ly hôn với chị!"

Ly hôn? Tùy thôi. Kiếp trước, khi biết tôi mang thai con mắc hội chứng Down, chồng không nói lời nào, bảo tôi đi phá thai ngay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cuc-pham-em-chong/chuong-4.html.]

 Em chồng đứng bên cạnh châm chọc, tôi đã rất không vui, anh ta còn cho rằng tôi nhỏ nhen.

"Tiểu Tĩnh cũng chỉ quan tâm em thôi, con mắc hội chứng Down thì không thể giữ lại."

"Anh chỉ có một em gái, em là chị dâu, nhường nhịn nó chút đi."

Mẹ chồng soi mói tôi, đối xử lạnh nhạt, tôi phàn nàn vài câu, anh ta cũng bảo tôi ích kỷ.

"Đó là mẹ anh, em đừng làm anh khó xử."

"Vợ chăm sóc mẹ chồng, cũng là điều đương nhiên, bà nói vài câu thì đã sao?"

"Mẹ nói cũng đúng mà, là em mang thai con mắc hội chứng Down, em còn kêu ca cái gì?"

Giờ nghĩ lại, tôi cảm thấy mình giống như một con ngốc, cam chịu nhẫn nhục. Kiếp này nếu anh ta muốn ly hôn, tôi cầu còn không được.

Nhận thấy tôi không nói gì, em chồng tưởng tôi sợ, sợ chồng sẽ ly hôn, nên càng đắc ý.

"Anh tôi thương tao nhất, nếu biết chị đuổi người em gái đang mang thai của anh ấy ra ngoài, anh ấy chắc chắn sẽ bỏ chị, đồ đàn bà già cỗi!"

Tôi bật cười thành tiếng. "Ồ, vậy bảo anh ta gửi giấy ly hôn sớm cho tôi, tôi còn có thể sớm gặp anh ta ở cục dân chính."

Loading...