Cùng Anh Đón Giáng Sinh - Chương 1,2: Có thể sẽ đau, cố chịu đựng một chút.
Cập nhật lúc: 2024-10-25 22:50:58
Lượt xem: 758
Khi tôi bị bắt cóc, Kỷ Thần Dụ đang cùng người tình mới ngắm mặt trời mọc, thờ ơ nói với bọn bắt cóc:
"Cứ trói lại đi, không cần vội cứu."
"Để cô ta học cách ngoan ngoãn, đừng đến làm phiền tôi nữa, vậy cũng tốt."
Để giữ mạng, tôi chỉ có thể chủ động cởi bỏ quần áo, ôm lấy tên cầm đầu bọn bắt cóc, run rẩy cầu xin hắn: "Tôi sẽ nghe lời, đừng gi/ết tôi."
Mãi về sau, Kỷ Thần Dụ cuối cùng cũng nghĩ đến việc đến cứu tôi.
Tên cầm đầu bọn bắt cóc bật cười, cúi đầu nhìn tôi đang thiếp đi trong vòng tay hắn: "Mệt lắm rồi, chưa chắc có sức đi theo cậu đâu."
1.
Tiếng sóng biển dồn dập, vọng lại qua loa phát thanh trong nhà kho đổ nát.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)
Giọng nói của Kỷ Thần Dụ thờ ơ, mang theo sự lười biếng sau khi uống rượu:
"Giang Kính Nguyệt, bây giờ cô quấy rối tôi cũng phải dùng nhiều chiêu trò nhỉ."
"Hôm qua xúi giục mẹ tôi ép tôi cưới không thành."
"Hôm nay lại bày trò bị bắt cóc?"
"Muốn ch/ết thì đi mà chế/t, đừng làm lỡ thời gian tôi ngắm mặt trời mọc với bảo bối của tôi."
"Kỷ Thần Dụ!"
Nước mắt sợ hãi chảy dài trên má, rơi lên sợi dây trói tay chân tôi.
Tôi lắc đầu, vội vàng giải thích: "Tôi không diễn, không phải tự biên tự diễn!"
"Tôi cũng không biết sao dì tôi lại đột nhiên tìm đến giới truyền thông, tuyên bố chúng ta đính hôn."
"Tôi cầu xin anh, hãy tin tôi lần này, đến cứu tôi được không?"
"Hừ, cứu cô? Được thôi." Kỷ Thần Dụ lạnh nhạt hừ nhẹ, hờ hững nói: "Năm mươi triệu đúng không? Tôi sẽ trả."
Nghe vậy, bọn bắt cóc lập tức nói: "Năm tiếng sau, ở Vịnh Đông Giang, một tay giao tiền, một tay giao..."
"Người thì khỏi đi."
"Cứ trói đi, không cần vội cứu."
Trong giọng nói của Kỷ Thần Vũ có rõ ràng sự khinh miệt và chế giễu: "Để cô ta học cách ngoan ngoãn, đừng đến làm phiền tôi nữa, vậy cũng tốt."
"Số tiền này, coi như tiền thưởng cho công lao các người dạy dỗ cô ta."
"Anh nói thật chứ?" Ba tên bắt cóc nhìn nhau, nghi ngờ hỏi.
Kỷ Thần Dụ lạnh lùng cười, trong tiếng cười mang theo ý tứ tàn ác: "Chỉ cần các người dám động vào cô ta, tôi dám trả tiền."
Nước mắt tràn mi, tôi đau buồn nhắm mắt lại.
Kỷ Thần Dụ, thì ra anh lại chán ghét tôi đến mức này sao?
"Kỷ Thần Dụ." Tôi rơi nước mắt, không cam lòng cầu xin: "Tôi thật sự bị bắt cóc rồi."
"Tôi không cần phải được dạy dỗ, chỉ cần anh đến cứu tôi, sau này tôi sẽ không bao giờ làm phiền..."
"Kỷ thiếu, mặt trời mọc rồi!" Giọng nói vui vẻ, trong trẻo của cô gái bỗng vang lên qua điện thoại.
Cô gái ở đầu bên kia vui vẻ reo lên: "Đẹp quá! Ưm... ừm."
Tiếng môi hôn, tiếng nhịp thở hòa quyện, thậm chí cả đầu dây bên này cũng nghe rõ mồn một.
Không khó tưởng tượng bên kia đang là một nụ hôn sâu mang theo sự khao khát cuồng nhiệt đến mức nào.
Tuyệt vọng bao trùm lấy lòng tôi, tôi như tro tàn, hoàn toàn buông bỏ sự vùng vẫy. Ngồi trên mặt đất, ngơ ngác nhìn chiếc nhẫn duy nhất mà Kỷ Thần Dụ từng tặng tôi trên ngón tay trỏ, tôi bật cười.
Thì ra lời hứa năm xưa thật sự không thể giữ được.
Năm mười sáu tuổi, anh đã từng thề thốt sẽ cưới tôi, bảo vệ tôi cả đời.
Sao trên con đường trưởng thành, mọi thứ lại thay đổi thế này?
"Xin lỗi nhé, Kỷ Thần Dụ, là lỗi của tôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cung-anh-don-giang-sinh/chuong-12-co-the-se-dau-co-chiu-dung-mot-chut.html.]
"Tôi đã làm phiền anh nhiều năm như vậy, thật xin lỗi."
"Sau này sẽ không như vậy nữa."
Sẽ không bao giờ nữa.
2.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó đột ngột cúp máy.
Tiếng tút tút vang lên khắp nhà kho. Ba tên bắt cóc nhìn nhau, tên trẻ nhất gãi đầu, vẻ mặt hoang mang:
"Không phải chứ anh Thiên, Kỷ Thần Vũ muốn cứu hay không cứu vậy?"
"Sao tôi nghe câu ‘chỉ cần bọn mày dám động vào cô ta’ của anh ta như đang đe dọa tụi mình ấy?"
Gã đàn ông được gọi là anh Thiên nghiến răng nói: "Kệ hắn muốn gì!"
"Dù sao chúng ta cần là tiền!"
"Cô gái này là vị hôn thê mà nhà họ Kỷ vừa công bố chính thức trên tin tức ngày hôm qua."
"Chỉ cần quay lại cảnh của cô ta."
"Không sợ Kỷ Thần Dụ không trả tiền!" Vừa nói, anh Thiên lấy ra một chiếc khăn tay trắng từ túi.
Không nói không rằng trùm lên đầu tôi, ấn chặt vào mũi tôi. Một mùi hương kỳ lạ xộc thẳng vào mũi, khiến đầu óc tôi choáng váng.
Chiếc áo sơ mi rách toạc ra, trên đầu vang lên giọng nói đầy căm hận của anh Thiên: "Đừng lắm lời nữa, chơi cô ta đi!"
"Nhưng mà, anh Thiên."
Tên trẻ nhất vẫn do dự nói: "chúng ta định chỉ giữ cô ta lại hai ngày thôi."
"Bây giờ Kỷ Thần Vũ lại không vội cứu người."
"Tôi sợ kéo dài thời gian, nếu bên đại thiếu gia phát hiện thì..."
Anh Thiên vứt điếu thuốc trong miệng, chửi thề: "Phát hiện thì sao?"
"Mày thật sự tin hắn sẽ cho tụi mình rửa tay gác kiếm, từ bỏ con đường đen tối mà sống lương thiện?"
"Hắn chỉ làm bộ làm tịch khi vừa nhậm chức thôi!"
"Nhà họ Trì làm ăn bất chính bao năm rồi, nếu rửa sạch thì lấy gì mà sống? Nghĩ chút đi!"
"Nếu thật sự bị phát hiện, thì chúng ta cứ giao cô ta cho hắn chơi."
"Phương pháp huấn luyện người của hắn, còn hơn hẳn chúng ta nhiều!"
"Ồ? Phải không?" Cánh cửa nhà kho đột nhiên bật mở, một người đàn ông mặc áo khoác đen, dáng người cao ráo từ từ bước vào.
Phía sau anh ta còn có mấy vệ sĩ lực lưỡng.
Đôi mắt lạnh lùng của người đàn ông quét qua bọn chúng, giọng nói nhẹ nhàng chế giễu:
"Hay hôm nay để các người thử xem, phương pháp huấn luyện của tôi?"
Ba tên bắt cóc nghe vậy, cả người run rẩy, đồng loạt quỳ xuống trước mặt người đàn ông: "Thiếu… thiếu gia..."
Mặt anh Thiên trắng bệch, vội chỉ vào tôi: "Chúng tôi tìm cho ngài một cô gái, rất hợp khẩu vị! Ngài xem!"
"Cô ta đã ngửi thuốc rồi, bây giờ có thể dùng ngay."
Lông mày người đàn ông nhíu lại, ánh mắt lướt qua tôi, trong mắt thoáng hiện một tia tối sầm. Rõ ràng có một khuôn mặt điển trai, nhưng lại khiến tôi kinh hãi đến mức lông tóc dựng đứng.
Dù cơ thể đã bắt đầu hơi nóng lên, nhưng tôi vẫn rùng mình, co người lại sợ hãi.
Người đàn ông thấy vậy, nhướn nhẹ mày. Sau đó, anh ta bước đến, ngồi xuống trước mặt tôi, lấy từ túi ra một con d.a.o gấp.
Giọng nói lạnh lẽo của anh ta vang lên, trong tai tôi thậm chí còn lạnh hơn cả lưỡi d.a.o sắc:
"Có thể sẽ đau, cố chịu đựng một chút."
"Tôi sẽ đưa cô đi."
Đưa… đưa tôi đi?