Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cùng Người An Yên - Chương 3:

Cập nhật lúc: 2024-10-06 17:17:07
Lượt xem: 29

Vân Hy vội đẩy cửa ra

[A….. ngươi là ai? Sao lại tới đây??]

Vân Hy ngơ ngác hỏi.

Nam nhân kia kinh ngạc hỏi lại

[Ngươi không biết ta?] 

Vân Hy lắc đầu

[Ta không biết, ta chưa bao giờ ra ngoài]

Vân Hy cười gãi đầu ngại ngùng, sau đí nhìn về chùm quả hơi do dự hỏi

[Cái đó…. Ngươi cũng ăn nó sao? Chúng….. chúng ta chia đôi được không? Cái đó…. Ta chỉ hái được chút ít đó thôi]

Vân Hy cắn cắn môi xấu hổ, nam nhân nhìn Vân Hy, trong mắt ẩn chứa gì đó kì quái khó hiểu.

Nam nhân sau đó đưa hết cho Vân Hy, Vân Hy vui vẻ nhận lấy rồi chia ra một nửa cho nam nhân kia

Miệng cười rạng rỡ

[Cho ngươi đó, cái này ăn rất ngon, ta ăn rất lâu rồi, không có độc đâu] 

 Vân Hy cúi xuống lượm những quả rớt trên đất rồi chùi sạch, sau đó chào người kia rồi chạy lại vào trong.

Nam nhân kia nhìn quả trên tay rồi một hồi lâu mới rời đi.

Tới trong phòng, nam nhân kia ngồi trong căn phòng sa hoa ấm áp kia, hắn nhìn chùm quả không xác định trên tay

Hắn thế mà cầm về…. Lúc này quản gia đi vào

[Chủ nhân, ngài…. Đang cầm gì trên tay vậy ạ?]

Lăng Tuyền không trả lời quản gia mà bứt một quả lên bỏ vào miệng

Quản gia hoảng sợ

[Chủ nhân, không được đâu, nó lỡ đâu sẽ có độc….]

[Ta không sao, ngươi ra ngoài đi]

Quản gia chần chừ rồi ra ngoài.

Ánh Chi Nima

Lăng Tuyền nhả quả trong miệng ra Vừa chua vừa chát, lại còn đăng đắng, quả này khó ăn như thế sao hắn lại nói dễ ăn?

 

Nhưng hắn là ai? Tại sao lại ở trong phủ này? Đến cả vương gia hắn còn chưa từng nghe thấy.

Tối hôm đó, Vân Hy bắt được một con bồ câu nhỏ, liềm hí ha hí hửng chạy đi lấy số củi ít ỏi đi để nướng bò câu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cung-nguoi-an-yen/chuong-3.html.]

Lúc này bên ngoài cửa có người gõ Vân Hy vội vàng tới mở

Ai lại gõ cửa chỗ này đêm hôm như thế? Có phải ta làm gì sai rồi không?

Vân Hy mở cửa ra thì nhìn người có chút lạ chút quen

[Là ngươi sao? Sao ngươi lại tới đây??] 

 Trời lạnh nhưng Vân Hy chỉ khoác một chiếc áo bông mỏng cũ kĩ bạc màu, cả người đều lạnh run nhưng lại không có chút nào là oán than cuộc đời.

[Không mời ta vào sao?] 

chàng hoảng hốt a một tiếng rồi vội nói 

[A, chỗ này của ta…. Không có ghế ngồi đâu, vào sẽ ngồi trên đất đó]  

Hắn lắc đầu tỏ ý không vấn đề cùng một câu đáo lại

[Không sao] 

Vân Hy thấy vậy nhanh chóng đứng sang một bên mời nam nhân kia vào.

 Hắn từ hôm qua đều luôn có một loại cảm giác kỳ lạ khi nhớ tới Vân Hy

Hắn luôn cảm thấy hắn bỏ lỡ cái gì đó rất khó nói. Nhưng hắn không biết.

Hắn khó chịu cho nên đêm hôm lại tới đây.

Bên trong chỉ có một nhóm củi nhỏ, trong sân rất lớn, rất nhiều cây ăn trái nhưng đều bị tuyết phủ.

Chỉ có cái cây kia có trái và lá xanh mởn.

[Ngươi ăn tối chưa? Ta đang nướng bồ câu đó, lâu lắm rồi ta mới bắt được đấy]

 Vân Hy lấy bồ câu xuống, đưa tay xé tới một phần ba cho nam nhân, trên mặt rất vui vẻ.

[Ngươi cầm nhanh đi, ta nóng lắm đó] 

Nam nhân nhìn Vân Hy rồi lại nhìn tay cầm thịt của Vân Hy

Tay bị nóng đến đỏ hết cả rồi.

Hắn đưa tay cầm lấy. Vân Hy sau đó chỉ xé một cái đùi nhỏ rồi ăn lấy, sau đó liền nhìn vào trong nhà gọi

[ tiểu Bao, tới giờ ăn rồi này]

 Vân Hy gọi nhưng không thấy tiểu bao đâu liền đội câu gọi.

Thật sự câu gọi này khiến nam nhân kia sặc chết

[Phu quân nhỏ ơi, ra ăn nào]

Loading...