Cùng Người An Yên - Chương 6: end
Cập nhật lúc: 2024-10-06 17:41:34
Lượt xem: 55
Bây giờ có c.h.ế.t cũng không còn nuôi tiếc nữa.
Lăng Hy từ từ nhắm mắt lại Tiểu Bao nhảy tới dùng cơ thể nhỏ bé ủ ấm cho Vân Hy
Thế nhưng cơ thể Vân Hy càng ngày càng lạnh xuống….
Vân Hy dựa vào bức tường lạnh lẽo cô độc kia….
Ngủ rồi Một giấc ngủ ngọt ngào ấm áp mà Vân Hy muốn….
Ngủ ngon nhé! Ngủ ngon nhé Vân Hy.
Sau đó hai ngày tuyết đều rơi đến phi thường lớn, gió không ngừng thôi tới như những cơn bão.
Lúc này Lăng Tuyền đang ở trong thư phòng, hắn đứng ngồi không yên.
Hắn không thể hiểu nổi tại sao mấy hôm nay hắn lại trở nên như thế.
Chỉ cần nhớ tới nụ cười đó hắn lại như muốn phát điên lên.
Cuối cùng hắn không chịu nổi nữa khoác áo choàng đi tới chỗ Vân Hy ở
Quản gia cho dù có ngăn thế nào hắn cũng nhất quyết đi Hắn đi tới trước tiểu viện kia khiến quản gia khó hiểu
Ở đây có ai sao? Một lúc lâu sau quản gia mới nhớ ra, miệng không tự chủ thốt lên hai từ “vương phi” Trong lòng Lăng Tuyền lộp bộp
Nhớ lúc trước hắn nghe tới hai chữ này khiến hắn chán ghét căm hận cỡ nào.
Nhưng bây giờ nghe thấy khiến lòng hắn đột nhiên chua xót. Tại sao lại chua xót?? Tại sao lại đau??
Lăng Tuyền gõ cửa mãi không ai ra mở liền đẩy nhẹ cửa Cửa từ từ mở ra, bên trong chỉ có tuyết trắng xoá.
Đến cả cửa phòng cũng không đóng. Gió lạnh bao phủ khắp tiểu viện, nền nhà trong phòng cũng đều là tuyết bị gió thổi vào.
Lăng Tuyền đột nhiên dang lên một cõi lo lắng vô cùng tận.
Hắn chạy vào trong phòng, nhưng không có bất cứ một ai. Đến cả một người cũng không thấy bóng dáng.
Lúc này quản gia đột nhiên a một tiếng Lăng Tuyền nhìn qua, hắn thấy ánh mắt quản gia nhìn vào đống tuyết cạnh thềm.
Hắn như đang nghĩ tới gì đó, khuân mặt trở nên tái nhợt.
Quản gia đưa tay cào một chú tuyết xuống.
Đống tuyết tứ thế tuột xuống
[Không được động vào hắn]
Quản gia giật mình rút tay về. Lăng Tuyền lao tới, bàn tay run rẩy đẩy tuyết ra.
Nam nhân xinh đẹp tuyệt trần như đang nằm ngủ, thanh thản biết bao nhiêu chứ?
Làm da tái nhợt của một người chết, Phản chiếu sắc da hồng hào của hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cung-nguoi-an-yen/chuong-6-end.html.]
Hắn run rẩy đưa tay sờ vào làn da lạnh băng của Vân Hy Hắn đột nhiên ôm Vân Hy vào trong ngực
Ánh Chi Nima
[Ta….. ta đến trễ rồi]
[Ta…. Ta lại trễ rồi, ta lại trễ rồi]
[Hy, Hy à, tỉnh lại đi, ta sai rồi mà]
[Rõ ràng kiếp trước ta đã hứa sẽ ở bên cạnh nàng, ta đã hứa, ta đã hứa]
[Hy, nàng tỉnh lại đi]
Lăng Tuyền điên cuồng, hắn điên cuồng gào
Giây phút này đây, kia ức kiếp trước của hắn mới đột nhiên trở lại
Hắn hận tại sao bản thân lại nhớ ra muộn, hắn hận bản thân hắn vô năng.
Hắn đã bao nhiêu lần rồi, bao nhiêu lần nhìn người mà hắn yêu sâu đậm c.h.ế.t trước mặt hắn.
Tất cả là tại hắn, hắn hận, hận bản thân hắn, hận ông trời trêu đùa hắn.
Hắn hận đến thấu tâm can Trong lòng Vân Hy còn ôm một chú chó, chú chó đến cuối cùng vẫn lựa chọn ở lại cùng chủ nhân, cùng chủ nhân c.h.ế.t đi.
Kiếp sau chúng ta sẽ lại gặp nhau nhé chủ nhân tôi tôi!
Quản gia đứng bên cạnh hoang mang không giám nói gì Lăng Tuyền bình tĩnh lại, hắn ôm Vân Hy lên rồi rời đi, mắt hắn đỏ ngầu như muốn khóc ra máu.
Hắn cho người chuẩn bị nước, tự mình tắm cho Vân Hy, tự mình thay y phục
Hắn tự chải tóc, tự mình búi tóc cho hắn, trâm cũng cài lên. Một cặp trâm ngọc tinh tế đượ gim lên tóc Vân Hy.
Lăng Tuyền tháo trâm cài tóc trên đầu mình xuống rồi lấy cái trâm ngọc còn lại cài tên tóc.
Hắn ôm Vân Hy rồi biến mất. Ngày hôm sau tin tức được quản gia truyền ra Tất cả tin tức đều do Lăng Tuyền phân phó.
Lời truyền ra rằng
"[vương gia Lăng Tuyền, niệm phong Vân Hy làm vương phi, thừa nhận hắn là nương tử của mình, nguyện cùng y đi khắp thế gian, đầu bạc răng long, sống c.h.ế.t có nhau]"
Hoàng đế trong cung tức giận đập bàn, thế nhưng cũng chỉ có thể tức giận mà thôi.
Sau đó tin tức cuối cùng được truyền đến tai hoàng đế đó chính là Vương gia Lăng Tuyền cùng vương phi Vân Hy cùng chôn một chỗ, nằm chung một mộ, cùng một quan tài.
Gả cho người vào độ tuổi mới trưởng thành, độ tuổi đẹp nhất của đời người.
Lúc c.h.ế.t đi cũng là độ tuổi đẹp nhất, đẹp nhất của một thiếu niên như hoa như hoạ.
Năm 18 tuổi và năm 20 tuổi, chỉ hai năm nhưng cuộc đời vô thường.
Đúng cho câu Hồng nhan bạc mệnh
Hết phần 1
(nếu mn muốn thì nói mình nhé, mình sẽ làm p2 ạ)