Cung Nữ Trở Mình - Chương 5. Thăng - giáng
Cập nhật lúc: 2024-07-28 16:24:43
Lượt xem: 265
Tuy nhiên, ta cũng biết, hoàn cảnh này ta không thể trở mặt quá nhanh, quá vô tình. Thế là ta vội vàng quỳ xuống đất:
- Cầu xin hoàng hậu nương nương khai ân, tha cho Mai Phi. Ngài ấy biết sai rồi, không nên khinh thường cung quy, xin nương nương tha thứ cho ngài ấy.
Nhưng ta người thấp lời nhẹ, trong cảnh hỗn loạn, như một viên đá nhỏ rơi vào biển sóng dữ, chẳng tạo nên chút gợn sóng nào.
Mai Thu Hương bị mọi người xé rách trang phục, lộ ra nội y.
Tóc tai rối bù, son phấn lộn xộn trên mặt, chẳng còn chút dáng vẻ tiên nữ thanh khiết vừa rồi, giờ chỉ như một con ả ăn mày.
Hoàng thượng đến muộn hơn kiếp trước một chút, nhìn thấy ta nước mắt lưng tròng quỳ cầu hoàng hậu, và Mai Thu Hương lôi thôi lếch thếch.
Hắn thoáng chút chán ghét nhìn Mai Thu Hương, nhìn ta sâu sắc, rồi cười hỏi hoàng hậu có chuyện gì.
Hoàng hậu ba phần chột dạ, lần đầu tiên chào hỏi đã làm khó phi tần trước mặt mọi người, bà ta cũng sợ bị hoàng thượng trách phạt.
Trong khoảnh khắc hoàng hậu chần chừ ấy, ta tranh thủ trả lời:
- Khởi bẩm bệ hạ, lỗi là của thần thiếp, chưa kịp nhắc nhở tiểu chủ thay y phục cung đình, mạo phạm nương nương, phá hỏng cung quy. Xin bệ hạ và nương nương khai ân, tha cho tiểu chủ lần này thất lễ, lần sau chắc chắn không dám vượt quá như vậy.
Ta thay hoàng hậu đổ hết mọi tội lỗi lên Mai Thu Hương, hoàng hậu hài lòng cười:
- Mai Phi không hiểu chuyện, nhưng Nguyệt Đáp Ứng lại rất hiểu đại nghĩa.
Hoàng thượng cũng hài lòng gật đầu, ánh mắt đầy hứng thú nhìn ta.
- Mai Phi nhiều lần phạm cung quy, giáng làm Quý Nhân. Nguyệt Đáp Ứng cần cù siêng năng, thăng làm Quý Nhân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cung-nu-tro-minh/chuong-5-thang-giang.html.]
Thế là ta và Mai Thu Hương đã trở nên ngang hàng với nhau rồi.
Ta lấy lý do chủ tớ tình thâm, xin hoàng hậu cho phép ta được ở cùng Mai Thu Hương trong một cung. Ta muốn tận mắt thấy Mai Thu Hương rơi khỏi bệ thờ như thế nào.
Khi ta theo Mai Thu Hương trở về Nguyên Mai Cung, vẻ mặt thanh khiết của ả không giữ được nữa, xoay lưng đi liền đẩy ta ngã xuống đất. Ngữ điệu của ả cũng không còn thanh lãnh vân đạm phong khinh nữa mà trở nên vô cùng cay nghiệt:
- Ngươi làm cung nữ mà ngay cả chủ tử cũng không bảo vệ được, có xứng đáng với những lời dặn dò của phụ hoàng mẫu hậu của ta khi xưa không?
Ta không thể gánh tội thay, ả liền dùng đạo đức trói buộc và trách mắng ta.
Kiếp trước cho đến kiếp này, từ trước cho đến nay, Mai Thu Hương vẫn luôn ích kỷ và xảo quyệt như vậy. Thủ đoạn mà ả thích nhất là dùng đạo đức, dùng tình cảm để những người xung quanh phải bảo vệ ả khỏi những mưu kế, vì ả mà hi sinh.
Nhưng ta đã c.h.ế.t một lần, dù ả có nói bao nhiêu đạo đức nhân nghĩa, đối với ta cũng vô dụng. Trước sự trách mắng cay nghiệt kia, ta chỉ có thể mở to mắt vừa ngạc nhiên vừa ấm ức hỏi:
- Chủ tử, nô tỳ đã quỳ gối cầu xin tha thứ rồi, chẳng lẽ người muốn ta đối đầu với hoàng hậu, tranh cãi với người hầu sao?
Đương nhiên là Mai Thu Hương muốn như vậy, nhưng vì phải giữ hình tượng thanh tao không tranh giành của mình, ả ta không thể nói ra, chỉ có thể chuyển chủ đề:
- Hừ, không ngờ ngươi lại có dã tâm lớn như vậy, tranh giành phu quân với chủ tử, ngươi làm sao xứng đáng với phụ mẫu, với mong đợi của bách tính Đông Chiếu?
Nói xong, ả rưng rưng nước mắt tỏ vẻ đau lòng. Ta biết ả đang muốn chờ ta lui bước, nhường lại vị trí thu hút sự chú ý của hoàng thượng cho ả. Nhưng ta cũng biết đau lòng mà? Việc rưng rưng nước mắt vì uất ức, ai mà làm chẳng được cơ chứ? Ta chớp chớp mắt vài cái, lệ nóng cũng đã doanh tròng. Nhưng ta không dám để rơi lệ mà chỉ nghẹn ngào cất giọng:
- Xin chủ tử bớt giận. Hoàng thượng muốn thị tẩm Thu Nguyệt, làm sao Thu Nguyệt dám từ chối? Thu Nguyệt chưa từng nghĩ đến việc tranh sủng. Thu Nguyệt chỉ lo lắng cho Đông Chiếu nên mới cầu xin hoàng thượng. Hoàng thượng vốn đã nổi giận vì chủ tử không thị tẩm, nếu Thu Nguyệt lại chọc giận hoàng thượng, chẳng phải sẽ liên lụy đến hòa bình của hai nước hay sao? Chủ tử, Thu Nguyệt không phải là công chúa như ngài, nhưng Thu Nguyệt cũng biết nghĩ cho quê hương đất nước. Chiến tranh vừa mới tạm ngừng. Nếu chỉ vì một chút riêng tư của cá nhân mà để chẳng may lại xảy ra chiến tranh, thì chẳng phải chủ tử sẽ trở thành tội nhân của nhân dân cả hai nước Đông Chiếu và Bắc Hạ hay sao?
Muốn trói buộc đạo đức sao? So về đạo đức, Mai Thu Hương vốn chẳng có tư cách để trói buộc bất cứ ai cả. Ta chỉ cần dùng vài lời đã khiến cho vấn đề nghiêm trọng hẳn lên.