Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc chiến bảo vệ gia đình của cô con gái - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-08-09 22:32:39
Lượt xem: 511

1.

Mẹ kế của tôi thủ đoạn vô biên, bà ta nắm mũi bố tôi xoay vòng vòng.

Năm thứ hai sau khi mẹ tôi qua đời, bố tôi bắt đầu hẹn hò với một người phụ nữ qua giới thiệu của đồng nghiệp.

Người phụ nữ này họ Lưu, nhỏ hơn bố tôi 7 tuổi, là phó quản lý của một chuỗi cửa hàng làm đẹp. Bà ta rất biết cách ăn mặc, trông trẻ trung và thời thượng hơn bố tôi nhiều.

Dì Lưu có một cô con gái đang học lớp 8, tên là Trương Nhã.

Ban đầu, tôi, dì Lưu và Trương Nhã đều chung sống khá hòa hợp. Lúc mới chuyển vào nhà tôi, hai người họ vừa khiêm nhường vừa chịu khó.

Dì Lưu nấu ăn rất ngon, được họ hàng nhà bố tôi khen ngợi không ngớt, bác cả cũng khen dì Lưu thật biết cách sống, bố tôi đúng là nhặt được báu vật.

Sau kỳ nghỉ hè, tôi trở lại trường, thỉnh thoảng vẫn gọi điện video với bố.

Mấy lần gọi video, bố tôi đều mặc tạp dề, tay cầm chảo, máy hút khói kêu "ù ù".

Tôi có chút khó tin. Phải biết là bố tôi là người không bao giờ động tay vào việc bếp núc, là kiểu mười ngón tay không dính nước xuân. Trước đây mỗi khi mẹ tôi đi công tác, ông có thể dẫn tôi đi ăn ngoài liên tục ba ngày.

Hôm nay lại đổi tính à? Trở thành người đàn ông nội trợ rồi sao?

Tôi trêu chọc ông vài câu, ông chỉ cười "hì hì" không ngớt: "Dì Lưu của con nói khói dầu không tốt cho da. Việc nấu nướng trong nhà đều do bố làm."

Ông bô mình biết nấu ăn rồi, thế thì cũng tốt. Nhưng trong lòng tôi vẫn không khỏi cảm thấy ghen tỵ…

Khi mẹ tôi còn sống, chức năng tim phổi của bà không tốt, không thích hợp ngửi mùi dầu mỡ. Bố tôi cũng biết điều đó, nhưng ông chưa bao giờ đề nghị sẽ nấu ăn.

Đến khi gặp dì Lưu, ông lại ngoan ngoãn nhất nhất tuân theo.

Dì Lưu đúng là người có bản lĩnh.

Nhưng điều khiến tôi không ngờ là, còn nhiều chuyện bản lĩnh hơn ở phía sau.

Kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh tôi về nhà, vất vả kéo vali nặng lên tầng bốn lại phát hiện khóa cửa đã được thay bằng khóa vân tay.

Khóa vân tay có ba cách mở: nhập vân tay, nhập mật khẩu hoặc dùng chìa khóa.

Đào Hố Không Lấp team

Tất nhiên, tôi chưa nhập vân tay mình vào đó, cũng không có mật khẩu, lại càng không có chìa khóa.

Tôi nhìn khóa vân tay một lúc lâu, gọi điện cho bố: "Bố, nhà mình thay khóa rồi, con không vào nhà được. Bố về mở cửa cho con, không thì cho con biết mật khẩu với."

Bố tôi nói: "Mật khẩu? Mật khẩu là do dì Lưu đặt, bố không biết đâu. Bố đang họp, để bố bảo dì Lưu về mở cửa cho con nhé."

Không còn cách nào khác, tôi đành đứng chờ ngoài cửa. Trong lúc chờ, bà hàng xóm bên cạnh về nhà, biết nhà tôi thay khóa mà không chịu nói mật khẩu cho tôi, bà hàng xóm bĩu môi: "Bố cháu thế à, chậc."

Đến giờ cơm tối, bà hàng xóm về nhà nấu ăn, trước khi đi còn hỏi tôi có muốn sang nhà bà ngồi không.

Tôi từ chối, sợ dì Lưu về không thấy tôi lại lo lắng.

Tôi tiếp tục chờ trước cửa, đã gần hai tiếng trôi qua. Đói không chịu nổi, trong lúc chờ tôi đã gửi cho dì Lưu mấy tin nhắn, gọi hai cuộc điện thoại, nhưng tất cả đều không có hồi âm.

Tôi cắn răng kéo vali xuống lầu, đến góc khu nhà bỗng nghe thấy giọng của dì Lưu: "Miếng sườn cuối cùng rồi, con ăn nhanh đi, đừng để Triệu Viện Viện nhìn thấy. Nó đã gọi cho mẹ mấy cuộc rồi, chắc đói lắm."

Rồi giọng của Trương Nhã vọng lại không rõ ràng: "Biết rồi, biết rồi. Vừa nãy chẳng phải bảo mẹ mua phần lớn hơn sao, con và nó ăn chung. Mẹ mua thì con không cần phải lén ăn nữa, ai bảo mẹ keo kiệt không chịu mua."

Dì Lưu cười nhẹ, nói: "Con bé ngốc này, con với Triệu Viện Viện không giống nhau, nhà nó có mấy căn nhà lận. Mẹ đang tính toán cho con đấy, tiền tiết kiệm được sau này mẹ sẽ dành làm của hồi môn cho con, để con nở mày nở mặt cưới chồng."

Trương Nhã ngượng ngùng nói: "Mẹ nói gì vậy, con còn lâu mới lấy chồng mà!"

Nghe đến đây, tôi đã ngẩn người, chưa kịp phản ứng gì thì đã đụng phải hai mẹ con họ đang đi tới.

Trương Nhã thấy tôi thì có chút lúng túng, giấu túi đồ trong tay ra sau lưng. Dì Lưu cũng ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, bước tới khoác vai tôi, cười nói: "Viện Viện, hôm nay dì đi đón bé Nhã nên về trễ, xin lỗi con nhé."

Tôi nhạt nhẽo đáp: "Vâng."

Thái độ lạnh nhạt của tôi khiến nụ cười trên mặt bà ta cứng lại. Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt bà ta đã lạnh đi, bà ta cũng lặng lẽ giữ khoảng cách với tôi.

Nhưng ngay sau đó, bà ta lại thân thiết kéo tay tôi, nhấc hành lý của tôi lên, hành động nhanh đến mức gần như có thể gọi là "giành giật."

Tôi giật mình, hỏi: "Dì làm gì vậy?"

Ngay sau đó, tôi nghe thấy giọng nói to tiếng của bố tôi: "Viện Viện, sao con nói chuyện với dì như vậy? Thật là vô lễ!"

Dì Lưu còn khuyên ông: "Ôi, Viện Viện vẫn còn là trẻ con, anh đừng chấp với nó."

Ồ, hóa ra bà ta thấy bố tôi đến nên giả vờ giúp tôi xách hành lý, tiện thể làm rạn nứt quan hệ giữa tôi và bố.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cuoc-chien-bao-ve-gia-dinh-cua-co-con-gai/chuong-1.html.]

Nghĩ thông suốt rồi, tôi lại thấy buồn cười.

Đây là chiêu trò của học sinh trung học sao? Thật là vô vị.

Quả nhiên, bữa tối vẫn là bố tôi nấu. Vừa vào nhà, ông đã chui vào bếp, tỏ ý muốn nấu một bữa thật ngon để đón tôi về.

Ông bô đang muốn dỗ dành tôi, bù đắp cho tiếng quát vừa nãy.

Tôi không nói gì, kéo vali vào phòng ngủ.

Vừa mở cửa, tôi đứng hình mất năm giây.

Phòng của tôi từ khi nào lại thành ra thế này?

Ga giường công chúa Disney, poster nhóm nhạc nam thần tượng, những sợi tua màu hồng kỳ lạ, ai làm ra những thứ này trong phòng tôi?

Dì Lưu và Trương Nhã không biết từ khi nào đã theo vào.

Tôi kìm nén nói: "Dì à, lúc con không ở nhà, dì có vào phòng con không? Con không thích người khác động vào đồ của mình, sau này đừng vào phòng con nữa."

Dì Lưu chỉ cười cười, chậm rãi nói: "Viện Viện, con cũng không thường ở nhà, để trống cũng phí. Bố con nói rồi, phòng này để cho bé Nhã làm phòng ngủ. Bây giờ là giai đoạn học tập quan trọng của nó, cần không gian sáng sủa, rộng rãi hơn để học bài làm bài."

Tôi hỏi: "Vậy con ngủ ở đâu?"

Dì Lưu cười tít mắt nói: "Con ngủ ở phòng làm việc đấy, phòng làm việc dì đã dọn dẹp cho con rồi."

Tôi vào phòng làm việc nhìn, giường thì khá gọn gàng, nhưng trên khung ảnh chụp chung của tôi và mẹ, mặt kính đã nứt một đường dài, mờ hết cả khuôn mặt mẹ. Những lá thư tôi và bạn thân viết cho nhau thời trung học trước đây tôi cất giữ kỹ lưỡng trong chiếc hộp đẹp, giờ lại bị vứt lộn xộn trong ngăn kéo. Nhìn kỹ còn thấy dấu vết mới bị mở ra.

Đây là "dọn dẹp" cho tôi sao?

Nếu như trước đây tôi còn có thể nhịn được thì khoảnh khắc nhìn thấy kính khung ảnh nứt, tôi không thể chịu nổi nữa.

Tôi cầm khung ảnh, bước nhanh đến trước mặt hai mẹ con họ, lạnh lùng nói: "Đây là nhà của tôi, đây là phòng của tôi, ai cho phép các người động vào đồ của tôi mà không xin phép?"

Đối mặt với sự tức giận của tôi, Trương Nhã rõ ràng có chút hoảng sợ, lén lút rời khỏi phòng. Nhưng dì Lưu vẫn giữ nụ cười nhạt: "Viện Viện, con ngay cả lời bố cũng không nghe nữa sao?"

Tôi hoàn toàn nổi giận: "Dì là cái thá gì?"

Bà ta cũng không giận, nói: "Viện Viện, dì biết con có ý kiến với dì, con không chấp nhận việc bố tái hôn. Nhưng bố con năm nay đã hơn 50 tuổi rồi, cần có người chăm sóc. Làm con, không thể ích kỷ như vậy, phải hiểu và thông cảm cho ông ấy chứ."

Rõ ràng là họ tự ý chiếm phòng của tôi, làm vỡ khung ảnh của tôi, nhưng những lời bà ta nói lại khiến tôi trông như người không biết điều.

Dì Lưu đúng là một người giỏi đổi trắng thay đen ha!

Tôi đang định tranh luận thì thấy bố tôi vào phòng. Ông buộc tạp dề, vẻ mặt giận dữ. Phía sau ông là Trương Nhã, ha! Con nhỏ mách lẻo.

"Bố, họ không xin phép con đã..." Tôi đang định đưa khung ảnh ra cho ông xem thì nhận ngay một cái tát.

Sau đó ông quát: "Triệu Viện Viện, bố dạy con như thế này sao? Ích kỷ, không biết quan tâm đến người khác, suốt ngày chỉ biết la hét, trong mắt con còn có người lớn không?!"

Nước mắt gần như lập tức trào ra từ mắt tôi.

Không phải vì đau, mà vì tôi nhận ra rõ ràng, người đàn ông từ nhỏ đến lớn chưa từng động một ngón tay vào tôi đã thay đổi. Ông đã không còn kiên nhẫn nghe tôi nói một câu.

Trong làn nước mắt mờ mịt, tôi thấy dì Lưu ôm Trương Nhã, hai mẹ con núp sau lưng bố tôi, dáng vẻ đáng thương nhưng trên mặt rõ ràng là nụ cười đắc ý.

Tôi lau nước mắt, không nói gì, cho khung ảnh vào ba lô, kéo vali lặng lẽ vòng qua họ rồi đi ra cửa.

Bố tôi đuổi theo: "Triệu Viện Viện, con chơi trò bỏ nhà đi à? Hôm nay nếu con ra khỏi cửa, thì đừng quay lại nữa!"

Tôi đi giày, đứng ở cửa, cười nhạt: "Nhà? Bố nói đây là nhà con sao? Vậy tại sao đến giờ vẫn không ai bảo con nhập vân tay vào khóa cửa?"

Bố tôi hiểu ý tôi, rõ ràng dừng lại một lúc, giọng không còn gay gắt như trước: "Viện Viện, con..."

Tôi quá thất vọng, nước mắt lại không kìm được rơi xuống: "Bố, từ khi con về nhà, bố có kiên nhẫn nghe con nói dù chỉ một câu không?"

Không, chưa từng có.

Vừa gặp tôi, bố đã bị dì Lưu sai đi gọt hoa quả, cắt rau. Khó khăn lắm mới có chút thời gian định trò chuyện với tôi lại bị dì Lưu chen ngang nói chuyện khác.

Người bố thuộc về tôi, dịu dàng và kiên nhẫn, dường như đã biến mất trong chớp mắt. Thay vào đó là người đàn ông trước mặt, vung chảo vừa giận dữ vừa nóng nảy. Ông vẫn đang bảo vệ vợ con, nhưng tiếc thay người được ông bảo vệ, đã không còn là tôi nữa rồi.

Tôi đóng mạnh cửa, để lại tất cả những rối ren này sau lưng.

Trời tối rất nhanh, nhà nhà đều thoảng mùi thơm của thức ăn. Tôi kéo vali bước trên đường, lướt qua những người tan làm muộn trở về. Trước mắt họ là ánh đèn của gia đình đang chờ đợi, còn tôi, nhà của tôi đã không còn là nhà nữa rồi.

 

Loading...