Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Chiến Của Những Em Bé Trong Nhà Họ Hứa - 18.

Cập nhật lúc: 2024-09-03 12:56:58
Lượt xem: 299

Hóa ra ngay cả khi tôi đã ngồi vào vị trí Giám đốc Tài chính của công ty.

 

Khi còn trẻ đã sở hữu tài sản hàng trăm triệu, có công ty nghiên cứu và phát triển dược phẩm riêng, và phòng thí nghiệm của riêng mình, thì khi mẹ tôi làm trò càn quấy, tôi cũng không thể tránh khỏi cảm giác xấu hổ.

 

Thư ký nhìn tôi đầy khó xử: "Giám đốc Hứa…"

 

Tôi nói: "Tôi không quen biết bà ta, bảo vệ, đưa bà ta ra ngoài."

 

Mẹ tôi thấy tôi muốn đuổi bà đi, liền giận dữ rút ra một xấp ảnh.

 

"Hứa Nguyện, bây giờ mày làm Giám đốc Tài chính rồi, giỏi lắm nhỉ?

 

"Mày cảm thấy mẹ mày làm mày mất mặt phải không?

 

"Được thôi, mày không để tao yên, thì tao cũng không để mày yên!

 

"Đây là ảnh hồi nhỏ của mày và anh trai mày, cùng giành ăn với chó!

 

"Hahaha! Nào, để mọi người xem kỹ đi, giám đốc Hứa của các người, cô con gái vàng ngọc, hồi nhỏ sống cuộc sống không bằng chó lợn!!!"

 

À, hóa ra mẹ vẫn giữ những bức ảnh đó à?

 

Tôi bất lực nhìn bà, tay đỡ trán cười khổ.

 

"Thật là, tôi đã đánh giá thấp bà rồi."

 

Điều mà mẹ tôi mong đợi là những lời cười nhạo, mỉa mai, nhưng điều đó đã không xảy ra, những bức ảnh rơi vãi khắp nơi, không ai thèm nhặt, thậm chí không ai dám nhìn kỹ.

 

Tôi túm tóc bà, kéo lê lên thang máy, kéo vào văn phòng của tôi rồi mới thả xuống sàn.

 

"Làm bà vợ nhỏ lâu quá, đầu óc bà bị hỏng rồi phải không?

 

"Bà nghĩ mấy thứ này có thể đe dọa được tôi à? Đừng có ngây thơ nữa!

 

"Chuyện của bố tôi, bà đừng xen vào!

 

"Ông ta bị nghi ngờ là tham ô công quỹ, làm giả tài chính, còn lạm dụng công quỹ, bất cứ lúc nào cũng có thể phá sản và vào tù!

 

"Nếu bà ngoan ngoãn, tôi nể tình bà là mẹ tôi, mỗi tháng sẽ cho bà chút tiền sinh hoạt, coi như nuôi một con chó.

 

"Không thì, bà chuẩn bị đi ăn xin ngoài đường đi!"

 

Mẹ tôi chẳng làm được gì, nhưng vẫn hiểu tiếng người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cuoc-chien-cua-nhung-em-be-trong-nha-ho-hua/18.html.]

 

Nhận ra mình không phải là đối thủ của tôi, bà khóc trông thật đáng thương.

 

"Mẹ là mẹ của con, con có được ngày hôm nay, đều là nhờ mẹ kiếm cho con một người cha tốt!

 

"Không thì, con nghĩ mình dựa vào cái gì để có được thành công hôm nay?"

 

Bà nói có lý, tôi không thể phản bác.

 

Nếu bố tôi không phải là cậu ấm đời thứ hai, ông nội tôi không phải là tỷ phú, thì tôi sẽ không thể ở vị trí cao khi còn trẻ, không được tỏa sáng như vậy.

 

Nhưng cuộc đời, vốn dĩ không có gì là công bằng tuyệt đối.

 

Xuất thân và bố mẹ đều không thể chọn lựa.

 

"Bà nghĩ tôi thực sự muốn được sinh ra bởi những người như hai người sao?"

 

Cả đời này, điều hối tiếc duy nhất của tôi có lẽ chính là có những người như họ làm bố mẹ.

 

Thật sự là phiền phức.

 

Điều tôi không ngờ là, đúng lúc đó, ông nội tôi bất ngờ bị đột quỵ và phải nhập viện.

 

Dù đã được cấp cứu kịp thời, nhưng sức khỏe của ông không còn như trước nữa.

 

Ông đột nhiên rất nhớ con trai và cháu nội của mình.

 

Ông dự định tha thứ cho sự bất hiếu của bố tôi, cho phép cả gia đình chúng tôi dọn về ở trong ngôi nhà tổ của dòng họ Hứa.

 

Những vấn đề về tài chính, ông sẽ tự bỏ tiền túi ra để bù đắp, mọi chuyện sẽ được bỏ qua.

 

Điều kiện là, bố tôi tự nguyện từ chức khỏi Hứa Thị, để giải thích với hội đồng quản trị.

 

"Cảnh Xuyên à, bố già rồi, không còn sống được bao lâu nữa, nguyện vọng duy nhất của bố là cả gia đình sống cùng nhau, vui vẻ bên nhau, điều đó còn quan trọng hơn bất cứ điều gì."

 

Nhìn ông nội, người đã dành cả đời lăn lộn trên thương trường, tàn nhẫn, trong mắt chỉ có lợi ích, không có tình thân, bây giờ lại muốn cả gia đình đoàn tụ, tôi thật sự khó mà tin được.

 

"Không phải chứ, ông nội, ông…"

 

Trước giờ ông đâu có dạy cháu như vậy!

 

Vậy thì bao năm nay cháu cố gắng hết sức để làm gì đây?

 

Loading...