Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc chiến giữa gen siêu nam và bệnh kiều - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-09-01 08:36:11
Lượt xem: 204

3

Đêm đầu tiên Giang Nguyên đến nhà tôi, nó đã đập vỡ bát và phá hỏng TV.

Chỉ vì đội yêu thích của nó thua trong một chương trình trực tiếp trên TV, nó nổi cơn thịnh nộ.

Miệng nó chửi rủa thô tục, chân thì đá loạn xạ mọi thứ xung quanh, làm cho nhà cửa trở nên hỗn loạn.

Tôi không lên tiếng.

Chồng tôi đứng bên cạnh, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi.

Đợi đến khi Giang Nguyên trút hết giận, trở về phòng đóng sầm cửa, chị gái tôi gọi điện tới.

"Nguyên Nguyên cả đời này chưa từng chịu khổ, em phải đối xử tốt với nó đấy. Nếu không phải vì thấy em là em gái của chị, dù có đưa chị năm mươi triệu, chị cũng không để Nguyên Nguyên chăm sóc em lúc em sắp chếc đâu!"

"Chị yên tâm, Nguyên Nguyên ở nhà em mọi thứ đều ổn. Chúng em chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho thằng bé." 

[Bản edit thuộc về page Cung Thanh Vũ. Đứa nào reup đứa đó ẻ chảy suốt đời 凸(`0´)凸]

Chị tôi cúp điện thoại. 

Chồng tôi sờ sờ mặt tôi, anh ấy đeo kính gọng vàng, khí chất nho nhã.

Trước đến giờ anh ấy lúc nào cũng điềm đạm và hòa nhã.

Nhưng tôi cũng đã từng chứng kiến lúc anh ấy suy sụp, điên cuồng nhất.

Mọi thứ đều diễn ra theo kế hoạch.

Tôi nuông chiều Giang Nguyên một cách cực đoan, nó muốn gì tôi đều cho, đối với những cơn nổi giận bất chợt của nó, tôi cũng nhẫn nhịn.

Thỉnh thoảng, tôi cũng nói vài câu:

"Trong lòng dì, con là quan trọng nhất."

"Con là cháu trai duy nhất của nhà họ Giang, tài sản nhà dì sau này đều là của con."

"Em họ con, Nhu Nhu cũng rất thích con, chỉ là nó ở trường nội trú, nếu không nó mà gặp được con, chắc chắn nó sẽ rất vui."

Tôi lại khen nó:

"Sao Nguyên Nguyên lại đẹp trai đến vậy?"

"Chơi game cũng giỏi nữa, chắc chắn được rất nhiều cô gái thích nhỉ?"

"Theo dì thấy, Nguyên Nguyên nhà ta là nhất, chắc trên đời không có cô gái nào xứng với con đâu."

Những lời nói dối mà người khác nghe được rõ ràng, Giang Nguyên lại không thể nhận ra.

Nó được tôi tâng bốc, ngày càng tự tin và kiêu ngạo, luôn tự cho mình đúng.

Nó vênh mặt hất hàm sai khiến tôi và chồng tôi như một ông hoàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cuoc-chien-giua-gen-sieu-nam-va-benh-kieu/chuong-4.html.]

Tôi và chồng dành cho nó sự kiên nhẫn vô tận, dù sao thì nâng nó lên càng cao thì lúc té nó mới đau được chứ. 

Vì tôi và chồng đối xử tốt với nó, nó cũng biết rằng cuộc sống tốt đẹp hiện tại là do chúng tôi ban cho, nên ban thưởng cho chúng tôi bằng việc trò chuyện.

Chúng tôi vẫn thường nói những câu đó với nó, đem nó quay vòng vòng.

Chỉ là có một ngày, nó đột nhiên nằm trên sofa hỏi.

"Thẩm Tâm Nhu đâu rồi? Tôi đến đây đã bốn tháng mà vẫn chưa gặp được nó." Giọng nó lơ đãng.

Tôi bưng một đĩa dưa hấu đặt trước mặt nó, dùng lý do trước đó: "Nhu Nhu đang đi học ở trường nội trú."

"Vậy cũng phải có kỳ nghỉ hàng tháng chứ. Anh trai của nó đang ở nhà, để nó xin nghỉ rồi về đây chơi cùng tôi đi." 

Nó ngồi dậy từ sofa, lắc lắc thân hình mập mạp, nheo mắt cười đầy dung tục.

"Dì à, tôi nhớ Thẩm Tâm Nhu trông cũng khá xinh, dì thấy nó có xứng với tôi không?" 

"Dì có ảnh của nó không, để tôi xem chân nó có dài không."

"Hay để tôi đến trường tìm nó nhỉ?"

"Trường cấp ba số một? Để tôi tới đón nó tan học."

Nó tự nói một mình, nói không ngừng.

Tôi hít sâu, cơn giận dữ tràn ngập trong lòng.

Tuyệt đối không thể để nó gặp được Nhu Nhu!

Tôi cắn c.h.ặ.t đ.ầ.u lưỡi, cố gắng kiềm chế bản thân, cố để không lao tới và bóp cổ nó.

"Không được đi." Tôi trầm giọng.

"Hả?"

"Con cứ nghỉ ngơi ở nhà, bên ngoài nắng lắm, đợi chú con tan làm, dì sẽ nhờ chú xin cho Nhu Nhu nghỉ ba ngày để chơi cùng con, giờ con ăn dưa hấu trước đi."

Giang Nguyên nhìn ra ngoài cửa sổ thấy nắng chói chang, từ từ ngồi xuống. Sau đó nó đá mạnh vào bàn trà, gầm lên: "Ai cho phép dì nói chuyện với tôi bằng giọng đó!"

"Là lỗi của dì, con đừng giận." Tôi rất nhẫn nhịn.

"Thôi, tối nay để Thẩm Tâm Nhu ngủ với tôi." Nó nằm lại trên sofa.

Tôi im lặng quay lưng, đi vào bếp lấy dao. Vừa bước được vài bước, tôi nghe thấy giọng nói uể oải của nó:

"Không biết gái trẻ có chặt hơn mẹ tôi không nhỉ."

Tôi khựng lại. Nhận ra điều gì đó.

Tôi cầm con dao, đứng yên trước bồn rửa tay trong bếp một lúc. Vô cảm cầm d.a.o đi về phía con lợn béo đang nằm trên sofa.

Loading...