Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Trả Thù Đẫm Nước Mắt Khi Con Là Công Cụ - 10. Hoàn

Cập nhật lúc: 2024-10-29 11:08:00
Lượt xem: 243

Khi tôi hỏi địa chỉ của họ, mới phát hiện ra họ sống ở khu chung cư bên cạnh chúng tôi. Hóa ra bao năm nay, họ vẫn âm thầm dõi theo cuộc sống của mẹ con tôi, chỉ là tôi không hay biết.

 

Tôi đưa Kỳ Kỳ đến chỗ bố mẹ Chu Dịch Thần. Khi cửa mở ra, hai người vui mừng đón mẹ con tôi vào nhà.

 

Ông Chu bế Kỳ Kỳ vào lòng, ánh mắt tràn đầy yêu thương.

 

Tôi kể với họ rằng cái c.h.ế.t của Chu Dịch Thần thật sự chỉ là một tai nạn, khuyên họ nên buông bỏ oán hận, sống thật tốt và hứa rằng sẽ thường xuyên đưa cháu đến thăm họ.

 

Họ suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng bày tỏ rằng họ sẵn sàng bỏ qua.

 

Thời gian dài sau đó, mỗi tháng tôi đều đưa Kỳ Kỳ đến thăm họ vài lần. Họ dường như cũng dần dần vượt qua được nỗi đau mất con.

 

Dù lúc đầu biết được thân thế của Kỳ Kỳ, tôi rất tức giận với hành động tráo đổi của bố mẹ Chu Dịch Thần, nhưng sau khi biết chuyện của Vương Hạo, việc Kỳ Kỳ là con của Chu Dịch Thần ít nhất còn dễ chấp nhận hơn là con của Vương Hạo.

 

Chu Dịch Thần đã qua đời, tất cả yêu hận ngày trước cũng sớm phai tàn. Giờ đây, tôi chỉ muốn sống thật tốt, mong Kỳ Kỳ lớn lên bình an, khỏe mạnh là đủ.

 

Vào một cuối tuần nữa, bố mẹ Chu Dịch Thần gọi điện đề nghị tôi đưa Kỳ Kỳ cùng ra ngoài thả diều.

 

Tôi dẫn Kỳ Kỳ ra ngoài.

 

Ánh nắng ấm áp, trời trong xanh, gió dịu nhẹ.

 

Kỳ Kỳ cầm chiếc diều trong tay, còn bố Chu thì cầm một ống cuộn dây dài. Chúng tôi đến một khoảng đất trống trong công viên, nơi có rất nhiều người cũng đang thả diều. Kỳ Kỳ giơ chiếc diều lên, bố Chu nhẹ nhàng kéo dây, và con diều từ từ bay lên trời cao.

 

Tôi và mẹ Chu ngồi trên băng ghế trong công viên, nhìn ông cháu cười đùa vui vẻ.

 

Bất ngờ, tôi nhận ra bố Chu cũng thuận tay trái. Tôi mỉm cười nói với mẹ Chu: “Kỳ Kỳ cũng thuận tay trái đấy, điểm này thật sự rất giống bố Chu.”

 

“Đương nhiên rồi, cha con mà, sao lại không giống được?”

 

“Cha con? Phải là ông cháu chứ! Chu Dịch Thần cũng thuận tay trái. Nếu nói là cha con thì đúng là Kỳ Kỳ rất giống Chu Dịch Thần cả về ngoại hình lẫn thói quen.” Tôi sửa lại cách xưng hô của mẹ Chu.

 

Nghe vậy, mẹ Chu khẽ mỉm cười bí ẩn. Đôi môi bà khẽ nhếch, nụ cười dường như phảng phất nét giảo hoạt khó nhận ra, khiến tôi cảm thấy nghi ngờ.

 

Nhìn kỹ lại thì nụ cười ấy đã biến mất, như thể tôi vừa tưởng tượng ra. Điều này khiến tôi có chút bất an.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cuoc-tra-thu-dam-nuoc-mat-khi-con-la-cong-cu/10-hoan.html.]

 

Bà tiếp tục nhìn về phía xa, nơi bố Chu và Kỳ Kỳ đang vui đùa, rồi nhẹ nhàng nói:

 

“Kể từ khi con trai tôi qua đời, tôi và bố nó đau khổ vô cùng, chúng tôi chìm trong đau đớn suốt một thời gian dài. Chúng tôi luôn nghĩ rằng là cô và Vương Hạo đã hại c.h.ế.t con tôi, và nhiều năm qua vẫn tìm chứng cứ, nhưng chẳng thể tìm thấy gì.

 

“Mỗi ngày của chúng tôi trôi qua như một cơn mê mờ, sống mà chẳng thấy ý nghĩa gì. Đã có rất nhiều lần nghĩ đến việc kết thúc cuộc đời. Rồi vài năm sau, chúng tôi quyết định thử thụ tinh trong ống nghiệm, mong có thể có thêm một đứa con khác. Nhưng lúc đó, cả hai đều đã ngoài năm mươi tuổi. Bác sĩ nói rằng tuổi tôi đã quá lớn, không còn trứng, dù dùng thuốc kích thích cũng không thể.

 

“Còn bố nó thì vẫn có thể. Chúng tôi bàn bạc và nghĩ đến việc sang nước ngoài thử phương pháp khác.”

 

Tôi mở to mắt: “Vậy là hai người không để lại gen của Chu Dịch Thần sao?”

 

“Lúc nhận tin Dịch Thần gặp tai nạn, chúng tôi đã suy sụp hoàn toàn, đâu còn nghĩ được nhiều đến thế.” Bà cau mày, giọng đầy căm hận.

 

“Vậy Kỳ Kỳ rốt cuộc là con ai? Hai người đã làm gì?” Tôi nắm lấy áo bà, hỏi trong run rẩy, toàn thân không ngừng run lên.

 

"Chúng tôi đã mất rất nhiều thời gian tại bệnh viện đó, vốn định ra nước ngoài thử tìm cách khác. Ai ngờ lại gặp cô và Vương Hạo cũng ở đó.

 

"Dĩ nhiên chúng tôi đoán ra hai người đến trung tâm sinh sản để làm gì.

 

"Tôi và bố nó trở về bàn bạc. Lúc đó, chúng tôi cho rằng cái c.h.ế.t của con trai mình chắc chắn có liên quan đến hai người, bởi con trai chúng tôi đã chết, còn hai người lại kết hôn. Trong khi đó, chúng tôi phải sống trong địa ngục mỗi ngày.

 

"Chúng tôi không thể để hai người sống vui vẻ, hạnh phúc được. Chúng tôi phải tự tay báo thù.

 

"Chúng tôi đã mua chuộc một thực tập sinh bên trong, tráo đổi tinh trùng của bố Dịch Thần với tinh trùng của Vương Hạo. Hai người đã hại c.h.ế.t con trai tôi, phải trả lại cho chúng tôi một đứa con, nên Kỳ Kỳ chính là em trai của Dịch Thần.

 

"Đây là món nợ mà cô phải trả cho chúng tôi.

 

"Giờ tôi nói cho cô biết sự thật, là để cô phải sống trong đau khổ mỗi ngày từ đây về sau."

 

Nói xong, bà ta khẽ mỉm cười đầy lạnh lẽo, khóe môi cong lên tạo thành một đường cong kỳ quái khiến tôi cảm thấy rùng mình.

 

"Các người... sao có thể làm như vậy chứ!"

 

Nghe xong, tôi như bị sét đánh giữa trời quang, toàn thân rã rời, mềm nhũn không còn sức lực.

 

Loading...