Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cứu Rỗi - Phần 10

Cập nhật lúc: 2024-10-28 13:59:21
Lượt xem: 617

Lúc này, từ xa một con thuyền khác chậm rãi tiến đến.

 

Trên thuyền là một đôi nam nữ sắc nước hương trời, đang tựa vào nhau đầy tình ý.

 

Chính là nam nữ chính trong quyển sách này.

 

Trong nguyên tác, Kỷ Từ bị người khác lợi dụng, làm hết những chuyện mà phản diện sẽ làm, không ngừng đối đầu với hai người đó, ba người cuốn vào ân oán tình thù, đấu tranh từng hồi, g.i.ế.c đi g.i.ế.c lại, mãi đến vài trăm chương sau, khi Kỷ Từ c.h.ế.t đi, nam nữ chính mới khó khăn đến được bên nhau.

 

Nhưng hiện tại, không có sự quấy nhiễu của Kỷ Từ, hai người sớm đã có được hạnh phúc.

 

Ta cảm khái nhìn theo hai người đó rời đi.

 

Cho đến khi Kỷ Từ nhẹ nhàng quay mặt ta lại, có chút không vui.

 

"A tỷ nhìn người ta làm gì? Bọn họ có đẹp hơn ta không?"

 

"Không đẹp bằng ngươi."

 

Ta nghiêm túc ngắm khuôn mặt trước mắt.

 

Khuôn mặt thanh tú, ánh mắt trong sáng như mùa xuân ngập tràn.

 

Ta đã nhìn thấy khuôn mặt này suốt chín năm, từ khi hắn còn là thiếu niên, cho đến lúc hắn đã thành thanh niên.

 

Nhưng chưa bao giờ thấy chán.

 

Sau này, ta cũng sẽ mãi mãi nhìn như vậy.

 

Cho đến khi chúng ta hai mái đầu bạc trắng, rồi cùng nhau cười mà ngủ yên.

 

(Hết chính văn)

 

Phiên ngoại · Một

 

Nhiều năm sau, Kỷ Từ được phong chức Tể tướng, ta trở thành Tể tướng phu nhân.

 

Gần đây, có chuyện làm ta phiền lòng.

 

Kỷ Từ vì quá xuất chúng, bị Thái Hậu để mắt đến.

 

Thái Hậu muốn gả cháu gái mình, quận chúa Thanh Hà, cho Kỷ Từ.

 

Một quận chúa cao quý mà muốn cùng người khác hầu hạ một phu quân, không biết lão thái bà đó nghĩ gì nữa.

 

Ta đang nằm trên ghế dưới gốc cây ngân hạnh, cân nhắc chuyện có nên mang Kỷ Từ về ẩn cư nơi thôn dã hay không, thì cô con gái năm tuổi của ta, Miên Miên, đột nhiên chạy đến, cầm cuốn truyện nhỏ ta làm cho nàng, nói giọng mềm mại:

 

"Mẫu thân, kể chuyện cho con nghe được không?"

 

Nhìn vào đôi mắt giống y hệt Kỷ Từ, lòng ta mềm mại như nước, dịu dàng nói:

 

"Được, Miên Miên muốn nghe chuyện gì nào?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cuu-roi-unjz/phan-10.html.]

 

"Chuyện mỹ nhân và quái thú ạ."

 

"Được, mẫu thân sẽ kể cho con nghe."

 

Ta lật từng trang cuốn truyện nhỏ.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Khi câu chuyện kết thúc, Miên Miên đã ngủ trong lòng ta.

 

Lá ngân hạnh khẽ rơi rụng.

 

Ta nhặt lá trên người con gái, bỗng thấy có cảm giác nặng trên vai.

 

Quay lại, thấy Kỷ Từ mặc quan phục đỏ, hắn sợ ta lạnh, liền choàng áo lên người ta.

 

Kỷ Từ da trắng, mặc màu đỏ rất hợp.

 

Năm năm qua không để lại chút dấu vết nào trên người hắn.

 

Thị nữ đến, đỡ Miên Miên từ lòng ta rồi bế vào phòng.

 

Ta khoác áo của Kỷ Từ, trêu hắn.

 

"Hôm nay bãi triều muộn thế, có phải Thái Hậu lại cho ngươi và quận chúa chút không gian riêng không?"

 

Nụ cười của Kỷ Từ biến mất, ánh mắt thoáng buồn.

 

Hắn đáng thương nói:

 

"Tô Tô, chân ta đau quá."

 

"Hả?"

 

Ta kéo ống quần hắn lên, thấy hai đầu gối đầy vết bầm.

 

"… Ai bắt chàng phải quỳ thế này?"

 

"Không ai bắt cả, là ta tự quỳ."

 

Kỷ Từ đã quỳ trước mặt Thái Hậu gần ba canh giờ, từ giữa trưa đến chiều, xin Thái Hậu thu hồi thánh chỉ.

 

Thái Hậu thấy hắn quỳ với thái độ "không đồng ý thì ta sẽ quỳ đến khi trời đất hoang tàn", cuối cùng cũng đành bất lực đồng ý. Quận chúa đau lòng chạy khỏi cung trong nước mắt.

 

Ta nhìn Kỷ Từ, với chút tự đắc mà kể lại rằng hắn đã "quỳ thắng" Thái Hậu, mà không biết nên nói gì hơn, chỉ mỉm cười, đặt lên môi hắn hai nụ hôn an ủi.

 

Kỷ Từ vui mừng vì được hôn, ôm lấy ta, chặt đến nỗi như muốn giữ ta bên mình suốt đời.

 

Chúng ta cùng ngắm lá ngân hạnh rơi, ngắm mây trời trôi nổi.

 

Chỉ mong kiếp này, có thể mãi mãi bình yên và hạnh phúc như thế.

Loading...