Cứu Rỗi - Phần 8
Cập nhật lúc: 2024-10-28 13:57:58
Lượt xem: 1,284
Lý thị trên người rách nát, gầy guộc trơ xương, một chân bị tật, chống gậy, tay còn lại nắm chặt áo Kỷ Từ mà gào khóc.
“Khi cha mẹ ngươi mất, bác ngươi phải tiết kiệm để nuôi ngươi, giờ bác ngươi bị ngươi khắc chết, ngươi thì theo người đàn bà này mà bỏ trốn, còn bác gái ta đây già yếu phải đi ăn xin, chân què mà ngươi chẳng đoái hoài gì, đồ bất hiếu! Mau đưa tiền cho ta, không thì theo ta về làng!”
Tiếng la của Lý thị thu hút rất nhiều người đến xem.
Ta không thể chịu đựng được nữa, chen qua đám đông, kéo bà ta ra.
“Bà còn biết xấu hổ không? Sau khi cha Kỷ Từ qua đời, các người chiếm nhà của hắn, giữa mùa đông đuổi hắn ra khỏi nhà để ở miếu rách, chỉ mong hắn c.h.ế.t cho khuất mắt, giờ thấy hắn sống khá hơn liền tìm đến đòi tiền, bà thật không biết nhục à?”
Ta rất hiếm khi lớn tiếng, nhưng lần này thật sự không nhịn được.
Mặt Lý thị thoáng hiện lên chút xấu hổ, nhưng ngay lập tức bị che giấu.
“Mày nói bậy! Chính vì mày là hồ ly tinh, quyến rũ nó bỏ đi, có gì liên quan tới ta!”
Lý thị không chỉ mắng mà còn động thủ, vung cây gậy nhắm vào ta mà đánh.
Động tác của bà ta quá nhanh, ta chẳng kịp tránh.
Ta đã chuẩn bị tinh thần chịu một cú đòn.
Không ngờ Kỷ Từ đột nhiên lao đến, chắn trước ta.
Cây gậy nện thẳng lên đầu hắn.
Thấy m.á.u chảy xuống, ta vội kéo Kỷ Từ đi băng bó vết thương.
Không chỉ vì lo cho vết thương của hắn, mà còn vì ta có chút lo sợ.
Trong nguyên tác, Kỷ Từ tính tình âm hiểm, tàn nhẫn, gặp phải loại người dám động đến hắn thì sẽ bị hắn c.h.é.m thành nhiều mảnh ngay giữa đường.
Nhưng Kỷ Từ không hề có chút giận dữ, cũng không đi theo ta.
Hắn nhẹ nhàng giữ tay ta, mặc cho m.á.u từ vết thương trên trán vẫn chảy, chỉ lạnh nhạt liếc nhìn Lý thị một cái, rồi báo quan.
“Bà ta có thể mắng, có thể khinh ta, nhưng bà ta lại dám làm hại a tỷ của ta. Điều đó, ta không thể tha thứ!”
Kỷ Từ bình thản đi đến quan phủ, đối mặt với Lý thị trước công đường.
Trước quan phủ, hắn mạch lạc rõ ràng kể hết việc nhà hắn bị bác chiếm đoạt, Lý thị muốn phản bác nhưng sự thật vẫn rành rành ra đó.
Ai đúng ai sai, đã rõ mười mươi.
Lý thị dù không cam lòng, nhưng cuối cùng căn nhà mà bà chiếm đoạt, vẫn phải trả lại cho Kỷ Từ.
Căn nhà gạch hai gian kia, tuy không đáng là bao nhưng cuối cùng Kỷ Từ cũng lấy lại được công bằng cho bản thân.
Ra khỏi nha môn, sắc mặt của Lý thị tái mét, bà ta vẫn muốn dây dưa nhưng giờ Kỷ Từ đâu còn là đứa trẻ thấp kém, tội nghiệp ngày xưa, mặc cho bà muốn chèn ép ra sao. Bà đành nuốt hận rời khỏi trấn.
Tối hôm ấy, ta cùng Kỷ Từ thắp hương cho cha mẹ hắn.
Khi mới đến ở cùng ta, Kỷ Từ lén đặt bài vị của cha mẹ trong phòng riêng, có lẽ sợ ta thấy chướng mắt. Thế nhưng làm sao ta có thể cảm thấy như vậy được?
Ta lập tức dọn dẹp một căn phòng nhỏ, cẩn thận đặt hai bài vị ở đó và thường xuyên thắp hương vào ngày rằm, mồng một.
Từ ấy, mắt Kỷ Từ lúc nào cũng đỏ hồng như thỏ con.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cuu-roi-unjz/phan-8.html.]
Rời khỏi gian thờ, nhìn thấy băng vải trên trán hắn, ta không khỏi đau lòng, khẽ hỏi: “Có đau không?”
“Không đau.”
Kỷ Từ cười rạng rỡ.
“A tỷ, lần này đệ đã bảo vệ được tỷ rồi.”
Ta bỗng nghẹn lời, chẳng biết phải nói gì hơn.
Cười ngốc nghếch thế kia, chút nào cũng không giống kẻ phản diện tàn ác trong sách.
Không lâu sau, chúng ta thu xếp hành lý, chuyển đến kinh thành vì Kỷ Từ phải thi tiếp lên. Ta dùng số tiền dành dụm thuê một căn nhà, mở một cửa tiệm nhỏ bán đồ ăn vặt. Cuộc sống vẫn như trước, chỉ là ở nơi khác.
Ba năm nữa trôi qua, từ Giải Nguyên, Kỷ Từ đỗ lên Hội Nguyên.
Hắn vừa có học thức, vừa có diện mạo tuấn tú, chẳng thiếu gì nữ tử ái mộ. Nhờ thế mà tiệm của ta cũng buôn may bán đắt hơn hẳn.
Một hôm, trên đường đi học về, có nữ tử thẹn thùng đưa cho Kỷ Từ một chiếc khăn tay. Kỷ Từ mỉm cười lễ độ, không nhận mà về thẳng nhà, vừa đến cửa liền vui vẻ dâng cho ta một gói bánh hạt dẻ.
“A tỷ, đây là món tỷ thích nhất, đệ mua về cho tỷ.”
Ta cười khen hắn khéo léo, rồi bỗng thấy trên vai hắn còn vướng cành hoa nào đó, có lẽ là do nữ tử nào ném lén.
Ta ngắt cành hoa xuống, trêu hắn: “Có bao nhiêu cô nương phải lòng đệ như thế, sau này chẳng phải lo không tìm được thê tử rồi.”
Kỷ Từ đang cười, bỗng sững lại, nụ cười biến mất ngay. Hắn không nói gì, lặng lẽ bỏ đi chỗ khác. Rõ ràng là giận dỗi.
Thật kỳ lạ, ta nuôi hắn bao nhiêu năm mà đây là lần đầu thấy hắn bực mình trước mặt ta.
May mà cơn giận ấy cũng không kéo dài. Tối hôm ấy, hắn lại trở về là Kỷ Từ dịu dàng ngày nào, dường như còn săn sóc ta nhiều hơn nữa. Hắn nấu một bàn đầy món ta thích, còn giúp ta xoa vai bóp lưng.
Mấy hôm sau, có một bà mối đến cửa, muốn thay ta mai mối.
“Cô nương à, vị bổ khoái họ Thôi ở Kinh Triệu phủ thật rất tốt. Cô nương xem tranh của ngài ấy đi, đường hoàng tuấn tú, cùng cô đúng là trời sinh một đôi!”
Ta đang chống cằm ngẫm nghĩ có nên gặp mặt thử không, thì thấy Kỷ Từ, người vốn luôn hòa nhã, lại lạnh mặt đuổi bà mối ra khỏi cửa.
Ta ngạc nhiên hỏi: “Đệ biết bổ khoái họ Thôi kia sao? Người không tốt à?”
“Hắn làm sao xứng với a tỷ.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Kỷ Từ mím môi, không vui đáp.
“A tỷ của đệ, không phải ai cũng xứng đâu.”
“…”
Bà mối bị đuổi ra khỏi cửa, nhưng bà ấy vẫn không bỏ cuộc. Liên tục đến nhiều lần, bà đều cho ta xem tranh của các nhân tài trẻ trong thành, nói hay hết lời, vài lần cũng làm ta có chút động lòng. Nhưng mỗi lần như thế, Kỷ Từ đều kịp thời xuất hiện, “mời” bà ra ngoài.
Lần cuối, hắn gần như nghiến răng nghiến lợi, cấm bà mối đừng đến nữa.
Ta chỉ biết đứng đó ngẩn ngơ.
Bà mối ở cửa tức đến phát khóc, giậm chân mà mắng: “Họ Kỷ kia! Ngươi không sợ a tỷ của ngươi sẽ ế sao? Đến khi thành gái già rồi sẽ chẳng ai muốn nữa đâu!”
Kỷ Từ nghiến răng đáp lại: “Không cần bà phải lo! A tỷ của ta không thiếu người để ý!”
Ta đứng bên cắn hạt dưa, bỗng nghĩ rằng, có lẽ ta thực sự sẽ phải cô độc cả đời.