Cứu Rỗi - Phần 12
Cập nhật lúc: 2024-10-06 09:25:02
Lượt xem: 82
Nhưng sau đó không ai dám coi thường tầm nhìn đầu tư của dì ấy nữa, dường như mỗi cơ hội dì ấy nhắm đến đều là thời cơ ngàn vàng khó đổi.
Điều đáng tiếc duy nhất là, năm dì ấy sáu mươi tuổi, dì ấy đột ngột ngã bệnh.
Lúc đó tôi đã bốn mươi bốn tuổi, đang giúp dì ấy quản lý công việc kinh doanh đã mở rộng ra đến nước ngoài.
Dì ấy rất giàu có, là nữ doanh nhân xuất sắc được tuyên dương hàng năm ở địa phương.
Một người từng khỏe mạnh như vậy, đột nhiên lại như một bông lan mất đi sinh khí, gần như héo úa.
Tôi chạy đôn chạy đáo trong bệnh viện, nhưng dì út đột nhiên lên tiếng:
"Đưa dì về nhà, về căn nhà đầu tiên ấy. Không cần chữa trị cho dì nữa, dì chỉ còn sống được ba ngày nữa thôi."
Câu nói ấy như một đòn nặng nề, khiến tôi - người nhiều năm qua được gọi là người phụ nữ mạnh mẽ - khóc như mưa.
Trên giường bệnh, dì út nhìn tôi, đôi mắt đục ngầu không có chút sợ hãi nào trước cái chết, mà chỉ toàn vẻ sảng khoái.
"Tiểu Vân à, dì kể cho cháu một câu chuyện kỳ lạ nhé, cháu đừng nghĩ dì bị bệnh đến mức lẩn thẩn đấy."
Tôi lau nước mắt nhìn dì ấy, dì ấy từ từ mở lời:
"Cháu có tin là con người có thể tái sinh không?"
Nếu là người khác nghe câu này, có lẽ sẽ nghĩ dì út đã bệnh đến mức mê sảng rồi.
Nhưng tôi chỉ lặng lẽ nhìn dì ấy, tôi nói:
"Cháu tin."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cuu-roi/phan-12.html.]
Dì út không nói gì thêm, dì ấy nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mắt ấy như đã trải qua trăm năm rèn luyện, quét nhìn tôi không sót điều gì.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
"Cháu biết từ khi nào vậy?" Dì út hỏi tôi.
"Rất lâu rồi ạ."
Từ khi dì ấy biết tên tôi trong mơ là Chu Hòa Vân, từ khi dì ấy biết tất cả sở thích của tôi, từ khi dì ấy biết con ch.ó nhỏ của tôi tên là Tiểu Thổ...
Không ai có thể hiểu rõ tôi đến vậy, trừ phi, dì ấy chính là tôi.
Dì út nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, đã lâu lắm rồi dì ấy không khóc, nhưng lúc này nước mắt dì ấy tuôn rơi như mưa.
"Hãy sống thật tốt, sống thật đẹp, đối xử tốt với bọn trẻ, nếu không dì sẽ không yên lòng mà đi được!"
Tôi đưa dì út về căn nhà đầu tiên tôi mua, nơi đó vẫn chưa bị phá dỡ, mọi thứ vẫn như xưa.
Dì ấy ra đi, trong lễ tang có rất nhiều bạn bè thân quyến đến tiễn đưa, thậm chí còn được đưa tin trên báo.
Tài sản của dì ấy được tôi kế thừa, tôi làm theo ý nguyện của dì ấy, tài trợ cho rất nhiều cô bé đang bị mắc kẹt trong những nơi như hàng rào kẽm gai.
Bởi vì cả hai chúng tôi đều hy vọng, trên thế giới này sẽ bớt đi một "Chu Tiện Nữ" nữa.
Chỉ là đôi khi khi mệt mỏi, tôi sẽ một mình đến thăm mộ.
Tôi ngồi trước bia mộ, rưới rượu trắng rẻ tiền mà dì ấy thích nhất xuống, như những năm chúng tôi còn ở cùng nhau, khẽ nói:
"Cảm ơn dì."
"Dì đã cứu cháu, cũng cứu chính mình, sau này, chúng ta còn có thể cứu nhiều người nữa."