Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 134
Cập nhật lúc: 2024-10-09 18:40:22
Lượt xem: 3
Đột nhiên nàng nhớ tới trước đây Cố Vọng từng nói qua, có thứ gì đó bị trộm đi ở chỗ của Lâm Ngân Chi.
Hắn muốn đòi về.
Bây giờ hắn cũng nói muốn lấy thứ gì đó của mình về, cho nên đây là nguyên nhân hắn nhằm vào Lâm Ngân Chi?
Đột nhiên “bịch” một tiếng.
Một luồng ánh sáng từ trên người hai người nổ tung, chỉ trong một cái chớp mắt, Cố Vọng đã bị đánh bay lên trên vách đá.
Lâm Ngân Chi cũng nửa quỳ ở trên mặt đất, sử dụng kiếm chống đỡ thân thể: “Tà không thể thắng chính.”
“Tà không thể thắng chính thật không?” Cố Vọng dường như không hề cảm thấy đau đớn, hắn lau m.á.u tươi nơi khóe miệng, cúi đầu cười ra tiếng: “Đợi ở Vô Cửu Phong lâu rồi nên thực sự cho rằng bản thân là thủ tịch đệ tử(1) của Tiên Môn sao?”
(1)Thủ tịch đệ tử: đệ tử nòng cốt giữ vị trí cao trong môn phái.
Hắn gằn từng chữ hỏi: “Ngươi tên là Lâm Ngân Chi à?”
Khanh Linh đột nhiên mở to hai mắt.
Nàng vừa nghe được cái gì?
Cái gì gọi là “Ngươi tên là Lâm Ngân Chi à?”
Không tên Lâm Ngân Chi thì còn có thể tên là gì?
Lâm Ngân Chi chậm rãi đứng dậy: “Ta đương nhiên tên là Lâm Ngân Chi.”
Y rút kiếm đến gần Cố Vọng: “Cố Vọng, ngươi nên sớm chấp nhận đi, cho tới bây giờ ngươi đều không gi.ế.t được ta.”
Cố Vọng ngẩng đầu, huyết sắc nở rộ ra khắp y phục.
Hắn không hề e ngại gì, thậm chí còn giương cao khóe miệng: “Ta chưa bao giờ chấp nhận số mệnh.”
Phật châu quanh người hắn lập tức tăng vọt, hắn nhẹ giọng hỏi: “Ai bảo ta muốn gi.ế.t ngươi kia chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/134.html.]
Lâm Ngân Chi giống như đột nhiên đoán ra điều gì đó, sắc mặt thay đổi, sát ý trong mắt hoàn toàn lộ rõ.
Khanh Linh nhìn Cố Vọng, nàng chưa bao giờ gặp qua người nào như vậy, rõ ràng thân có Phật quang lại như ở trong địa ngục.
Cố Vọng là người duy nhất.
Cố Vọng dẫn dắt Phật quang tiến về phía trước, Lâm Ngân Chi cũng không kém bao nhiêu, hai người lại một lần nữa lao vào quấn lấy nhau chiến đấu.
Cuối cùng, hai luồng sáng đột nhiên nổ tung, hai bóng người đều bay ra ngoài, ngã trên mặt đất, lưỡng bại câu thương, không có người nào không chật vật.
Mắt thấy Lâm Ngân Chi đã bò dậy trước, còn Cố Vọng thì đang cúi thấp đầu, không thấy được tình trạng.
Lâm Ngân Chi lại hỏi: “Tới nữa không?”
Cố Vọng mỉm cười: “Tới!”
Hắn ngẩng đầu, đáy mắt áp chế điên cuồng: “Có bản lĩnh thì ngươi gi.ế.t ta đi!”
Khanh Linh: “?”
Ngươi đang nói gì vậy! Mau thu hồi lại !
Nàng không nghe thấy lời thì thầm trước đó của Cố Vọng, cũng không nghĩ nhiều như vậy.
Mặc kệ ‘Lâm Ngân Chi’ của hiện tại rốt cuộc là thật hay giả, Cố Vọng không thể ch.ế.t ở trong này được.
Huống chi, coi bộ Lâm Ngân Chi đã biết Cố Vọng không gi.ế.t được y.
Nếu là thực, Cố Vọng tuyệt đối đánh không lại, sẽ phải ch.ế.t ở trong này.
Nếu là giả, Cố Vọng càng không thể bị một kẻ giả mạo làm bị thương.
Nga