Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 173
Cập nhật lúc: 2024-10-09 19:33:19
Lượt xem: 5
Khanh Linh mặt không cảm xúc ngồi yên tại chỗ, một lát sau quay đầu nhìn về phía bả vai Cố Vọng, bắt đầu tự hỏi đến cùng nàng đọc kịch bản bị sót chỗ nào, vì sao hết thảy những thứ này và trong kịch bản lại không giống nhau?
Vậy thì cũng thôi đi, bây giờ Cố vọng thành ra dáng vẻ này, phải làm sao mới đi Đinh U Trạch được đây?
Theo lẽ thường nếu như thế giới trong sách bị bug quá lớn, tổng cục bên kia cũng sẽ nhận ra, rồi gọi nàng trở về, sao lúc này lại chậm chạp không có tin tức.
Nàng rũ mắt, cẩn thận suy xét chuyện xảy ra trong mấy ngày nay, sau đó nhíu mày.
Mặc dù nói nàng cảm thấy thế giới này xuất hiện bug, nhưng dựa theo tình tiết then chốt mà đánh giá thì hình như lại chính xác.
Bởi vì những chuyện nên xảy ra thực sự đều đã xảy ra.
Khanh Linh im lặng một hồi, nhẹ nhàng đặt Cố Vọng lên giường, sau đó tự mình đứng dậy.
Trước khi tổng cục chưa công bố kịch bản xảy ra bug lớn, chắc là cũng không có vấn đề gì, nàng vẫn phải đi tiếp.
Lúc đọc lộ kịch bản, bởi vì chỉ cần thay đổi lộ trình hắc hóa của Cố Vọng sau này, cho nên nàng chỉ chỉ chọn đọc những tình tiết có liên quan tới Cố Vọng, còn chi tiết cụ thể liên quan tới những người khác lại không để ý cho lắm.
Chẳng lẽ nàng đã bỏ qua cái gì ?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khanh Linh hơi nghiêm trọng, sau một hồi lâu mới khẽ thở dài một hơi.
Liên quan tới rất nhiều chuyện khi mình còn sống, Khanh Linh đã sắp sửa không nhớ nổi, cũng không định tìm tòi lại lần nữa.
Nhưng không thể không nói, lúc nhìn thấy Cố Vọng bị toàn thế giới vứt bỏ, nàng không thể xem nhẹ xúc động trong lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/173.html.]
Nếu bây giờ vẫn còn xoay chuyển, Khanh Linh cũng sẽ nói được làm được, nàng sẽ không đi.
Nếu ban nãy Cố Vọng nói hắn đã tỉnh, vậy thì cứ đi nhìn thử xem thế nào.
Khanh Linh từ trong mật thất của Nam Sở Môn bước ra, Tống Đoan và Tiểu Kim Uyên đang ở cách đó không xa vừa ngắm cảnh vừa canh chừng.
“Sao ngươi lại đi ra rồi?” Tống Đoan nhìn thấy cô trước: “Cố huynh đâu?”
Khanh Linh nhớ tới những lời Cố Vọng đã nói với nàng, cân nhắc lý do thoái thác một chút rồi nhẹ giọng nói: “Hắn ngất xỉu rồi.”
Vẻ mặt Tống Đoan tối sầm lại, sốt ruột đứng lên, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Trước đó ở Hoài Thành vốn đã bị thương.” Khanh Linh lời ít ý nhiều: “Có lẽ vừa rồi bị mệt mỏi.”
Tống Đoan nhanh chân bước vào: “Ta đi nhìn xem.”
Khanh Linh lắc đầu: “Không cần.”
Nàng bế Tiểu Kim Uyên trên mặt đất lên, vẫn dựa theo lời Cố Vọng mà nói: “Hắn nói là hơi mệt, để cho hắn nghỉ ngơi là được.”
Tiểu Kim Uyên nhỏ giọng hỏi: “Vừa rồi ta thấy sắc mặt hắn không được tốt, không liên lụy tới ngươi chứ?”
Nga
Khanh Linh rũ mắt, hơi không để ý nói: “Liên lụy gì tới ta?”
Tiểu Kim Uyên lớn tiếng nói toạc ra: “Ngươi và hắn trở về cùng lúc, hắn thành ra như vậy, mà lần nào ngươi cũng che chở hắn, chẳng lẽ bị thương còn không nặng hơn hắn sao?”