Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 177
Cập nhật lúc: 2024-10-09 19:37:26
Lượt xem: 1
Cố Vọng nghiêng đầu nhìn cô, cũng không nhiều lời.
Thế là mọi người lại đi theo Tống Đoan tới chỗ của Tống môn chủ.
Tống môn chủ ngồi ở thượng vị, nhìn ’Lâm Ngân Chi’ đã hồi phục gần như người bình thường, hết sức vui mừng nói: “Tỉnh lại là tốt, không cần nhiều nghi thức xã giao như vậy đâu, nghỉ ngơi thêm một thời gian rồi lại đến cũng không muộn.”
Cố Vọng làm bộ làm tịch cúi đầu: “Cấp bậc lễ nghĩa không thể thiếu.”
Tống môn chủ mỉm cười bảo bọn họ ngồi xuống, nhìn một vòng lại phát hiện thiếu mất một người: “Cố Vọng đâu?”
Khanh Linh mơ hồ nghĩ: Ở đây.
Nàng tỉnh bơ nhìn về phía ‘Lâm Ngân Chi’ bên cạnh, chỉ thấy vẻ mặt của hắn vẫn bình thản ung dung như thường, ánh mắt rơi vào trên người nàng.
Ngay sau đó, tất cả mọi người đều nhìn về phía nàng.
Khanh Linh mờ mịt: “?”
Nhưng nàng nhớ tới bí mật của Cố Vọng, khẽ rũ mắt xuống, lần nữa lặp lại lý do thoái thác vừa rồi: “Thể lực chèo chống không nổi, hiện tại đã nghỉ ngơi trước.”
Nàng vừa mới nói xong, lại nghe được một tiếng cười khẽ mơ hồ của người ngồi cạnh.
Khanh Linh quay đầu nhìn sang, Cố Vọng lại không có vẻ gì khác thường.
“Ta thấy thân thể hắn vừa rồi hơi suy yếu.” Tống môn chủ than nhẹ: “Nếu như có cần cái gì, chỉ cần nói với trong môn là được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/177.html.]
Mọi người lại lần nữa nhìn sang đây.
Khanh Linh buồn bực, nàng và Cố Vọng quen thuộc lắm sao, nàng đành phải trả lời lại: “Đa tạ.”
Tống môn chủ cười nói: “Không cần khách khí, Vô Khuynh trưởng lão ủy thác cho ta quan tâm hắn nhiều hơn, đây là chuyện nên làm.”
“Còn một chuyện nữa.” Ánh mắt ông ấy cuối cùng cũng dời đi, rơi vào trên người Tống Đoan: “Đoan Nhi, đợi Cố Vọng tỉnh lại, con dẫn theo mấy người đi cùng hắn tới Đinh U Trạch một chuyến.”
Khanh Linh hơi nhíu mày.
Nga
Cố Vọng còn đang ngủ mê man, vậy diễn biến tiếp theo phải đi bằng cách nào đây?
Tống Đoan khó hiểu: “Đi Đinh U Trạch làm gì? Nơi đó có rất nhiều cỏ độc và hung thú.”
Chuyện huyết mạch của Cố Vọng cũng không phải bí mật gì, Tống môn chủ cũng không giấu diếm mọi người, lập tức nói thẳng: “Ở đó có Huyễn Linh Xà, xà đan của Huyễn Linh có thể giúp cho Cố Vọng áp chế huyết mạch.”
Cố Vọng nhiều lần lặp đi lặp lại chuyện hắn đã “giúp” mọi người, đối với chuyện này, Tống Đoan đương nhiên sẽ không từ chối, lập tức đồng ý.
Lúc này, Cố Vọng vẫn luôn không mở miệng đột nhiên lên tiếng: “Hay là để ta đi đi.”
Khanh Linh nghe vậy không khỏi nhìn sang, chẳng lẽ Cố Vọng định dùng thân thể của Lâm Ngân Chi đi Đinh U Trạch sao?
Cổ Vũ Yên là người đầu tiên không đồng ý: “Sư huynh, huynh chỉ vừa mới tỉnh lại.”
Cố Vọng thản nhiên nói: “Một, hắn là huynh trưởng của ta, hai là hắn cũng đã cứu ta.Về tình về lý, ta đều nên đi.”
Đúng là có mấy phần đạo lý, cũng khiến cho người khác không cách nào bắt bẻ được.