Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 209
Cập nhật lúc: 2024-10-10 08:51:18
Lượt xem: 2
Tiểu Kim Uyên dùng cành cây vuốt nhẹ đầu Khanh Linh: “Ngoan, chúng ta uống một chút rồi ngươi sẽ khỏe lại.”
Nó còn ở trước mặt dạy cho Cố Vọng răn dạy: “Ngươi phải dịu dàng một chút.”
Cố Vọng làm như điếc không nghe thấy.
“Không phải ngươi muốn cắn ta sao?” Hắn cụp mắt nhìn xuống: “Bây giờ ta cho ngươi cắn.”
Khanh Linh ngẩn người, hơi nghi ngờ hỏi: “Có thật không?”
Cố Vọng ừ một tiếng, buông lỏng cằm nàng ra, giải khai huyệt đạo cho nàng.
Khanh Linh thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy huyệt đạo của mình đã được giải khai, con rắn cũng bị hắn bỏ xuống, nàng nửa tin nửa ngờ mở miệng tiến tới.
Đúng lúc này, Cố Vọng vốn đã buông tay lại lần nữa bóp cằm nàng ép nàng ngẩng đầu, trong nháy mắt khi nàng lại gần, hắn xách con rắn lên sống sờ sờ rót m.á.u vào miệng nàng.
Khanh Linh:!!!!!!
Cố Vọng đút m.á.u rắn cho nàng xong mới buông cằm nàng ra, lau khóe mắt cho nàng rồi lại lau vết m.á.u trên môi nàng.
“Bây giờ đã tỉnh táo chưa?”
Khanh Linh ngơ ngẩn một hồi, trước mắt một trận choáng váng, chờ khi ánh mắt nàng lần nữa ngưng tụ, lại thấy bàn tay Cố Vọng đang bóp cằm mình.
Nàng đột nhiên co rụt người lại, được Tiểu Kim Uyên đỡ lấy.
Cố Vọng nhẹ nhàng hỏi: “Sợ ta sao?”
Khanh Linh gật đầu rồi lại lắc đầu, nàng hơi bối rối, nhưng vẫn còn nhớ mang máng bản thân mình bị rắn cắn, nàng tức khắc tỉnh táo hơn không ít, lo lắng hỏi: “Huyễn Linh Xà có làm ngươi bị thương không?”
Cố Vọng hơi khựng lại, thích thú nhìn nàng, nói: “Không.”
“Vậy thì tốt.” Lúc này Khanh Linh mới cúi đầu xuống nhìn chân của mình.
Tiểu Kim Uyên đúng lúc giải thích: “Đừng nhìn, đã xong rồi.”
Nga
Lúc này Khanh Linh mới nhìn đến con rắn mà Cố Vọng xách trong tay: “Đây là Huyễn Linh Xà sao?”
Cố Vọng: “Ừ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/209.html.]
Hắn nói: “Vừa rồi ngươi rơi vào ảo cảnh, nhìn thấy những gì mình muốn.”
Khanh Linh không nhớ rõ lắm, nàng gật gù: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó à?” Cố Vọng cụp mắt xuống, chậm rãi nói: “Sau đó nhìn thấy ai cũng muốn cắn.”
Khanh Linh: “?”
Cố Vọng cầm con rắn lên: “Nhắc đến ta cũng có chút tò mò, ngươi nhìn thấy cái gì?”
Giọng điệu của hắn cực kỳ khó hiểu: “Hay là… Mạt Trà là ai?”
Khanh Linh: “?”
Mạt Trà? Mạt Trà gì? Là bánh ngọt matcha sao?
Tống Đoan đứng bên kia đợi liên tục không đợi được người, lại không nghe thấy bọn họ nói chuyện, đành phải lên tiếng gọi: “Lâm huynh, các ngươi ổn chứ? Vũ Yên cô nương vẫn đang đợi.”
Lúc này Khanh Linh mới nhớ tới hình như Cổ Vũ Yên đã cầm một viên xà đan giả.
Nàng đảo mắt nhìn sang, lập tức nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Cổ Vũ Yên, trên mặt nàng ta còn đang mỉm cười yếu ớt.
Khanh Linh: “Nàng ta bị sao vậy?”
Tiểu Kim Uyên đã hóa lại thành hình người, vừa đi qua bên cạnh vừa nói: “Cũng bị Huyễn Linh Xà cắn.”
Vậy mà cũng bị cắn?
Khanh Linh quay đầu nhìn về phía Cố Vọng, vẻ mặt nghi hoặc.
Cố Vọng lại như không hề để ý, nhàn nhạt cất tiếng nói: “Ta nói rồi, ta thù rất dai.”
Chuyện này thì có liên quan gì đến việc Cổ Vũ Yên bị rắn cắn? Chẳng lẽ… Khanh Linh nháy mắt hiểu ra: “Là ngươi làm sao?”
Cố Vọng không lên tiếng, ngầm thừa nhận.
Khanh Linh cảm thấy Cổ Vũ Yên chắc là sẽ không làm tổn thương Lâm Ngân Chi: “Nàng ta làm gì ngươi?”
Bởi vì viên xà đan giả kia ư?