Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 249
Cập nhật lúc: 2024-10-10 10:45:47
Lượt xem: 1
Cố Vọng cuối cùng cũng không còn kiên nhẫn, hắn hơi đứng thẳng người dậy, đưa tay ra phía trước dò xét động mạch trên người nàng, nhỏ giọng cười nói: “Xem ra đánh cược giữa chúng ta, ngươi đã thua rồi.”
“Ta tin.”
Trong lòng đất yên ắng tĩnh mịch, giọng nói nhỏ này lại như tăng thêm một vệt ánh sáng trên nền bóng tối, làm cho cơn đau đầu như muốn nứt ra của Cố Vọng chậm lại.
Khanh Linh khẽ thở dài: “Ta vẫn luôn tin ngươi.”
Chuyện đã đồng ý, nàng trước tiên phải làm được.
Khanh Linh không muốn để bản thân trở thành kẻ nuốt lời.
Đầu ngón tay Cố Vọng tạm thời dừng động tác: “Ngươi nói cái gì?”
Khanh Linh ngay cả nhúc nhích cũng không nhúc nhích được, thậm chí còn mặc cho tay hắn đặt trên cổ mình, giống như không thèm để ý hắn sẽ làm ra chuyện gì, thể hiện ra mặt yếu ớt nhất của bản thân ở trước mặt hắn, không hề giữ lại chút nào.
Nàng nhẹ giọng hỏi: “Bây giờ có thể nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì được chưa?”
Cố Vọng nhìn nàng một cái thật sâu, dù cho bây giờ thần trí hắn vẫn chưa đủ tỉnh táo, sát ý trong đầu cũng không hề ổn định, nhưng hắn biết bản thân mình không xuống tay được.
Nga
Kỳ lạ thật!
Khanh Linh chỉ là không muốn động não, chứ không phải là không biết động não.
Người như Cố Vọng lòng đề phòng quá nặng, hắn lúc nào cũng tâm huyết dâng trào thử đi thăm dò người khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/249.html.]
Khanh Linh cũng hiểu, chỉ có để hắn nhìn thấy mặt thành thật nhất của mình mới có thể đổi lấy hiệu quả và lợi ích lớn nhất.
Cố Vọng im lặng, từ từ thả tay xuống, sát ý đè ép người kia cũng dừng lại.
Khanh Linh nghiêng đầu, hỏi: “Đầu còn đau không?”
Một lát sau, giọng nói khàn khàn của hắn truyền tới: “Đau.”
“Đau chết đi được.” Cố Vọng nói xong, hơi mỉm cười: “Nhưng mà tâm trạng cũng không tệ lắm.”
Khanh Linh: “…”
Chỉ một câu như vậy mà tâm trạng của ngươi đã tốt lên rồi sao?
Nàng lại thở dài, chỉ trong chớp mắt tiếp theo, một vật gì đó lạnh lẽo bao phủ lên mặt, là chiếc mặt nạ người sói kia.
Không biết mặt nạ được làm từ chất liệu gì mà vừa mới đeo lên tầm mắt của nàng đã rõ ràng hơn rất nhiều, nàng tìm vị trí của Cố Vọng trước.
Lúc này, Cố Vọng đang yếu ớt ngồi trên Xích Trói Hồn, nửa người dưới vẫn đang chìm bên trong nước đen, tóc đen chưa buộc, hoàn toàn xõa ra phía sau, nhưng không dính nước.
Mà hắn thì lại đang rũ mắt, lập tức nhìn chằm chằm vào nàng, mắt đỏ giống như nhiễm phải máu, nốt chu sa ở mi tâm diễm khí bức người, hệt như một con yêu quái bất cứ lúc nào cũng có thể mê hoặc lấy mạng người.
Cố Vọng không nói lời nào, chỉ nhìn vào nàng như thế, hoặc giống như đang đợi nàng, xem nàng muốn làm gì.